"Hiệu sự" là chức quan có vai trò như các đặc vụ mà
Tào Tháo lập ra để làm tai mắt, tay chân giúp việc cho
mình.
Vương triều Minh được lịch sử đánh giá là thời đại
có nhiều "cơ quan đặc vụ" nhất và cũng là là thời kỳ xã hội đen tối nhất trong
lịch sử phong kiến Trung Quốc. Tuy nhiên cơ chế đặc vụ này không phải tới triều
Minh mới xuất hiện. Theo People's Daily, trong "Tam Quốc Chí" từng nhắc đến
"Hiệu sự", chức quan phụ trách việc trinh sát, kiểm tra mà Tào Tháo lập ra,
chính là một bộ phận quan lại có tính chất tương tự cơ quan "đặc vụ" của triều
Minh.
Tào Tháo vốn nổi tiếng với tính đa nghi, không yên
tâm với bất kỳ ai. Để nắm rõ được dân chúng và quần thần có trung thành, có phản
ứng gì về mình hay không, Tào Tháo đã gài tai mắt ở khắp nơi. Với bản tính con
người tàn nhẫn đầy quỷ kế của Tào, điều này không hề khó
hiểu.
Theo "Tam Quốc Chí", năm đầu Kiến An (196), Tào
Tháo lập ra chức quan Tư không. Đến năm thứ 3 Kiến An, ông trở về Hứa Xương, lần
đầu lập ra chức Quân sư tế tửu (thuộc quyền quản lý của quan Tư không). Sau này
lại xuất hiện một loại quan đặc vụ có tên "Hiệu sự", người giữ chức vụ này đầu
tiên là Lô Hồng và Triệu Đạt, chuyên phụ trách việc điều tra, trinh sát trong
dân chúng và quan lại.
Việc họ tự tung tự tác, lạm dụng quyền lực, tàn hại
dân, ít được sử sách ghi chép lại, nhưng trong ngạn ngữ vẫn lưu truyền câu:
"Không sợ Tào công, nhưng sợ Lô Hồng. Lô Hồng chưa xong, Triệu Đạt giết tôi".
Tâm lý sợ hãi này cũng giống tâm trạng của quan lại và dân chúng triều Minh khi
nhắc tới hai gian thần Ngụy Trung Hiền và Lưu Cẩn. Điều đó có thể chứng minh độ
tàn ác của quan "đặc vụ" mà Tào Tháo lập ra.
Từng có quan lại có ý kiến về tác hại rất lớn mà
quan "đặc vụ" gây ra cho thể chế và triều chính nhưng Tào Tháo lại trả lời vô
cùng thản nhiên rằng: "Khanh hiểu sâu biết rộng nhưng e là không thể bằng ta.
Muốn nắm được mọi việc trong thiên hạ mà lại giao nhiệm vụ này cho kẻ quân tử
thì đó là điều không thể".
Thực tế này cho thấy, những việc mà "Hiệu sự" làm
đã được Tào Tháo cho phép, nhưng ông không coi họ ra gì, càng không đối đãi họ
như những bậc quân tử.
Lịch sử ghi lại, chỉ trong vài năm, có hàng vạn vụ
án dân chúng quan lại bị "hiệu sự" bí mật bắt bớ, khiến quần thần phải làm tấu
chương yêu cầu điều tra làm rõ, trả lại công bằng cho dân
chúng.
Nhưng theo tạp chí về giảng dạy lịch sử, trong quan
niệm của các quan "hiệu sự", quyết định của họ chính là pháp luật, dù gây án oan
thì dân và quan cũng không được phép phúc tra. "Hiệu sự" có quyền được lựa chọn
quan lại, chủ yếu sử dụng bạo lực, giả danh Thiên tử để dối lừa, dọa dẫm kẻ
khác, bên cạnh đó dưới quyền của những tên quan này còn có một đám gian quan
khác.
Trong việc thiết kế bộ phận đặc vụ, mức độ tàn ác
trong thế hệ sau của Tào Tháo và con cháu của Chu Nguyên Chương không có gì khác
nhau, càng về sau càng ngang ngược. Đến đời vua thứ 4 của nước Ngụy là Tào
Phương thì quyền lực của "Hiệu sự" có thể sánh ngang với thời nhà Minh. Chúng o
ép quan lại, ức hiếp dân chúng, vô cùng hống hách. Chỉ tới khi Tư Mã Thị chuyên
quyền, xét thấy thành viên của Hiệu sự đều là người của nhà Tào Nguỵ nên mới hạ
chỉ xóa bỏ bộ phận đặc biệt này.
People's Daily nhận định, trong lịch sử Trung Quốc,
sự tồn tại của quan "Hiệu sự" luôn đi liền với những án oan và chính sách cai
quản hà khắc, quân thần đố kỵ nhau, thiếu đoàn kết nội bộ. Có thể khẳng định, ở
đâu xuất hiện những viên quan "Hiệu sự", ở đó xuất hiện những mặt vô cùng đen
tối, khó có được một nền chính trị công minh. Qua việc tìm hiểu về vị trí quan
"Hiệu sự" có thể hiểu rõ hơn những bí mật lịch sử của các triều đại Trung Hoa,
mặt khác đánh giá các nhân vật lịch sử được toàn diện hơn. Điều đáng nói là
những chi tiết nhỏ này không phải ai đọc "Tam Quốc Chí" cũng lưu tâm
tới.