Lưu
Bị
tự
Huyền
Đức,
người
Trác
Quận,
là
hậu
duệ
của
Trung Sơn Tĩnh Vương-Lưu Thắng,
con vua Hán
Cảnh
Đế.
Gia tộc
ông đã lụn
bại,
hoàn cảnh gia đình
rất
neo đơn. Cuối
thời
Đông Hán,
vì
cuộc
khởi
nghĩa khăn vàng
khiến
thiên hạ
trở
nên đại
loạn.
Lưu Bị
muốn
nhân dịp
này
đứng
ra phù
trợ
Hán
thất.
Nhưng trong hơn 20 năm trời
đánh
đông dẹp
bắc,
tiêng tăm
tuy lớn
được
người
đời
ngưỡng mộ,
nhưng ông vẫn phải
nương nhờ
dưới
mái
hiên nhà
người
ta. Ông thường
than thân trách
phận
đã không thể
thực
hiện
được
hoài
bão của
mình.
Sau
trận
đánh
Quan Độ,
Viện
Thiệu
bị
thất
bại
thảm
hại. Lưu Bị
nguyên trước
đó
tới
nương nhờ
vào
Viên Thiệu,
nhận
thấy
người
này
gặp
việc
lớn
thì
co rụt
lại,
thấy
lợi
nhỏ
thì
sẵn sàng
thí
mạng,
nên đã tìm
cớ
rời
khỏi
Viên Thiệu.
Ông dẫn theo Quan Vũ, Trương Phi và
Triệu
Vân đến
sống
nhờ
Lưu Biểu,
người
anh em đồng
tông với
mình.
Lưu
Biểu
đối
đãi Lưu Bị
rất
tử
tế,
nhưng ông là
một
người
nhát
gan và
lòng
dạ
hẹp
hòi,
những lo thế
lực
Lưu Bị
ngày
một
lớn
mạnh,
nên đã cử
Lưu Bị
đến
đồn
trú
ở
Tân Dã, một
huyện
nhỏ
rất
xa xôi hẻo
lánh.
Lưu Bị
đến
Tân Dã bèn
bắt
tay vào
việc
chiêu binh mãi mã, tìm
kiếm
nhân tài.
Ông được
tin ở
Tương Dương có
một
danh sĩ tên là
Thủy
Kính
tiên sinh Tư Mã Huy, bèn
tìm
đến
thăm viếng.
Khi Tư Mã Huy hỏi
về
nguyên do thì
Lưu Bị
thành
khẩn
đáp
rằng:
"Tôi đến
đây muốn
được
nghe tiên sinh dạy
bảo
về
thời
cuộc".
Tư Mã Huy chỉ
đáp
rằng:
"Ngọa
Long và
Phụng
Sồ,
trong hai người
chỉ
cần
được
một
là
có
thể
trị
yên thiên hạ".
Lưu Bị
vội
hỏi
hai người
này
tài
năng ra sao và
hiện
sống
ở
đâu, Tư Mã Huy đáp
rằng:
"Ngọa
Long tự
Khổng
Minh. Còn
Phụng
Sồ
là
Bàng
Thống,
tự
Sĩ Nguyên, đều
là
hai kỳ
tài
sống
ở
gần
Tương Dương. Hoàng
thúc
nên tự
mình
đến
mời
họ,
còn
việc
khác
thì
tôi chẳng
thể
giúp
được
gì
hơn". Lưu Bị
đành
cáo
từ
ra về.
Lưu
Bị
vừa
về
đến
nhà
bèn
hỏi
quân sư Từ
Thứ
có
quen biết
Ngọa
Long tiên sinh không, thì
Từ
Thứ
đáp
rằng:
"Người
mà
Hoàng thúc vừa
nói
đây chính
là
Khổng
Minh, chúng
tôi là
bạn
bè
rất
thân với
nhau". Lưu bị
nghe vậy
vô cùng
mừng
rỡ vội
nói
rằng:
"Hai người
đã là
chỗ quen biết,
thì
hãy mau mau mời
ông ta đến
đây". Từ
Thứ
lắc
đầu
nói
rằng:
"Làm
thế
sao được,
một
đại
hiền
sĩ như vậy
chỉ
có
Hoàng
thúc
đích
thân đến
mời,
thì
may ra mới
mời
nổi".
Lưu
Bị
bèn
cùng
Quan Vũ, Trương Phi đem theo nhiều
lễ vật
sang Long Trung. Khi ba người
tới
đèo
Ngọa
Long, thì
thấy
một
túp
lều
tranh nép
mình
dưới
bụi
trúc
xanh tươi. Họ
đến
trước
cửa
lều
xuống
ngựa,
Lưu Bị
gọi
cửa
thì
thấy
một
chú
tiểu
đồng
bước
ra liền
nói
rằng:
"Hãy mau vào
báo
với
Ngọa
Long tiên sinh, là
có
Lưu Bị
đến
xin gặp".
Tiểu
đồng
chần
chừ
hồi
lâu rồi
đáp
rằng:
"Tiên sinh nhà
tôi cùng
bạn
bè
đi du ngoạn
ngắm
cảnh
chưa về".
Ba người
nghe vậy
đành
phải
quay trở
về.
Mấy
hôm sau, Lưu Bị
đoán
chừng
Khổng
Minh đã về,
ba anh em lại
đến
Long Trung,
nhưng lần
này
vẫn không gặp
được
Khổng
Minh.
Thời
gian thấm
thoắt
thoi đưa, bấy
giờ
đã là
mùa
xuân, Lưu Bị
chọn
ngày
lành
tháng
tốt
lại
lần
nữa đến
Long Trung, lúc
này
Khổng
Minh đang ngủ
trưa, Lưu Bị
im lặng
đứng
đợi
ở
ngoài
cửa,
mãi sau khổng
Minh thức
dậy,
Lưu Bị
mới
vào
gặp
và
mời
Khổng
Minh phân tích
về
tình
hình
thời
cuộc.
Khổng
Minh khiêm tốn
hồi
lâu rồi
phân tích
rằng:
"Tào
Tháo
có
1 triệu
quân, lại
bức
ép
thiên tử
hiệu
triệu
thiên hạ,
thật
không nên tranh chấp
với
hắn.
Còn
Tôn Quyền
ở
Giang Đông, có
Trường
Giang hiểm
trở,
lại
được
lòng
dân và
lắm
nhân tài,
thì
nên liên hợp
với
họ.
Kinh Châu là
một
mảnh
đất
dụng
võ thông sang Cửu
Châu, nếu
tướng
quân
đứng
vững chân tại
Kinh Châu, rồi
đánh
chiếm
Ích
Châu, sau đó
chuyên tâm chính
trị,
tăng cường
sức
nước
để
chờ
thời
cơ, thì
còn
lo gì
đại
nghiệp
không thành,
Hán
thất
không được
hưng vượng".
Lưu Bị
nghe xong vô cùng
mừng
rỡ,
bèn
mời
Khổng
Minh ra giúp
mình
cùng
mưu nghiệp
lớn,
Khổng
Minh thấy
Lưu Bị
rất
thành
khẩn
bèn
nhận
lời.
Từ
đó,
được
sự
trợ
giúp
đắc
lực
của
Khổng
Minh, Lưu Bị
bắt
đầu
gây dựng
sự
nghiệp
theo theo mưu lược
đã bàn
tại
Long Trung.