|
|
Chân Thị |
|
Chân Lạc (Chữ Hán: 甄洛; 183-221), tên khác là Chân Mật (甄宓), còn gọi là Chân Phu nhân, Văn Chiêu hoàng hậu (文昭皇后), là vợ đầu của Nguỵ Văn đế Tào Phi, hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy. Bà là mẹ của Ngụy Minh đế Tào Tuấn – vua thứ 2 của triều đại này. Đương thời khi còn sống, bà chưa từng được phong làm hoàng hậu mà chỉ được gọi là Chân phu nhân. Danh hiệu Văn Chiêu hoàng hậu là do Tào Tuấn truy tôn bà khi làm hoàng đế.
Vợ Viên Hy
Chân Lạc là con gái Chân Dật (甄逸), sinh ra tại Trung Sơn[1]. Chân Dật là quan trấn thủ Trung Sơn nhưng đã mất từ năm 185, khi Chân Lạc mới lên 2 tuổi.
Dù cha mất sớm nhưng gia đình Chân Lạc vẫn còn khá giả. Trong cuộc chiến giữa các quân phiệt cuối thời Đông Hán, bà cùng gia đình đã tham gia cứu đói cho dân trong vùng.
Bà lớn lên khi Viên Thiệu đã làm chủ Hà Bắc, bao gồm Ký châu (冀州), U châu, Tinh châu và Thanh châu. Nghe đồn về sắc đẹp của bà và danh tiếng gia đình, Viên Thiệu bèn cưới bà cho con thứ hai là Viên Hy. Từ đó bà trở thành vợ Viên Hy.
Một thời gian sau, Viên Thiệu sai Viên Hy đi trấn thủ U châu[2] (幽州) nhưng bà không theo mà vẫn ở lại Nghiệp Thành - thủ phủ Ký châu để hầu hạ mẹ chồng. Bà không có con với Viên Hy.
Vợ Tào Phi
Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh bại trong trận Quan Độ năm 200 và mất năm 202. Anh Viên Hy là Viên Đàm và em Hy là Viên Thượng tranh giành quyền thừa kế. Tào Tháo nhân đó chia rẽ và đánh bại anh em Đàm và Hy.
Năm 204, Tào Tháo hạ được Nghiệp Thành, bắt sống gia quyến họ Viên. Con lớn nhất của Tào Tháo là Tào Phi, khi đó 18 tuổi, trông thấy Chân Lạc – khi đó 22 tuổi - xinh đẹp, lập tức bị cuốn hút. Dù lúc đó Viên Hy còn sống, Tào Phi vẫn ép bà lấy mình. Năm 207, Viên Hy cùng Viên Thượng chạy trốn lên Liêu Đông và bị Công Tôn Khang giết chết, nộp đầu cho Tào Tháo.
Sau khi lấy Tào Phi 8 tháng, bà sinh ra Tào Tuấn (205). Chính thời gian ngắn ngủi đó khiến mọi người có lời đồn đại rằng Tào Tuấn là con Viên Hy chứ không phải là con Tào Phi, dù Viên Hy đã rời Nghiệp Thành lên U châu từ khá lâu.
Sau đó Tào Phi sủng ái Quách thị và lạnh nhạt với bà. Quách thị muốn đoạt ngôi chính thất với Chân Lạc nên tìm cách hãm hại bà.
Năm 220, Tào Phi lên thay cha làm Ngụy vương, phế Hán Hiến Đế tự lập làm vua, tức là Ngụy Văn đế. Văn đế đóng đô ở Lạc Dương nhưng bỏ mặc Chân phu nhân ở Nghiệp Thành không đoái hoài.
Tháng 6 năm 221, do sự gièm pha của Quách thị, bà bị Tào Phi bức phải tự sát. Năm đó bà 39 tuổi.
Quách thị được lập làm hoàng hậu vào năm sau (222). Tuy vậy, vì Quách hậu không có con nên Tào Tuấn con Chân Lạc vẫn là thái tử.
Năm 226, Tào Phi chết, Tào Tuấn lên ngôi, tức là Ngụy Minh đế. Quách thị không có con nhưng là hoàng hậu của Tào Phi nên trở thành thái hậu. Năm 235, Quách thái hậu chết.
Ngụy Minh đế nhớ tới mẹ đẻ, bèn truy tôn Chân Lạc làm Văn Chiêu hoàng hậu.
Đồn đại
Có ý kiến cho rằng ngoài Tào Phi, Chân Lạc còn được một người con khác của Tào Tháo là Tào Thực đem lòng yêu. Bằng chứng là năm 222, sau khi bà mất 1 năm, Tào Thực đã làm bài Lạc thần phú để tỏ lòng thương tiếc bà. Học giả Trung Quốc là Dịch Quân Tả cho rằng: Tào Thực mộng thấy gặp lại bà ở bên bờ Lạc Thủy, và bà đã tặng cho Tào Thực một chiếc gối. Khi tỉnh giấc, Tào Thực tả lâm ly trong bài "Cảm Chân phú" mà sau Tào Phi đổi lại là "Lạc thần phú"[3].
Trong giới sử học Trung Quốc có ý kiến cho rằng sự thực không phải như vậy. Khi Tào Tháo tiến vào Nghiệp Thành bắt gia quyến họ Viên, Tào Thực mới lên 13 tuổi, vì vậy dù Chân Lạc lấy Tào Phi và Tào Thực có tình ý với chị dâu thì bà cũng không có tình ý gì với Tào Thực. Bài Lạc Thần phú là Tào Thực làm phú thần sông Lạc Thuỷ gần Lạc Dương; nếu Tào Thực tưởng nhớ Chân Lạc thì phải tôn bà làm thần sông Chương ở gần Nghiệp Thành - nơi đặt mộ bà - chứ không thể gọi bà là thần sông Lạc[4].
Chú thích
- Hà Bắc, Trung Quốc
- Nay là Bắc Kinh, Thiên Tân, và phía tây Liêu Ninh
- Văn học sử Trung Quốc, tập I, GS. Huỳnh Minh Đức dịch, NXB Trẻ, 1992, tr. 256
- Lê Đông Phương, sách đã dẫn, tr 356-357.