| | | |
Trong
khoa học, kỹ thuật, tạo ra được một chuyển động vĩnh cửu là một công việc dường
như không thể. Để một vật chuyển động, nó bắt buộc phải chịu một lực tác động từ
bên ngoài. Chính vậy mà vào đầu thế kỷ hai mươi, khi bộ tiểu thuyết lịch sử Tam
Quốc Diễn Nghĩa được dịch ra tiếng Anh, nó đã tạo ra một chấn động trong làng
khoa học thế giới. Các nhà khoa học đọc đi đọc lại những sáng chế của Khổng Minh
nhưng không thể hiểu nổi. Nhiều người nghi ngờ bản dịch nên đã cố công học tiếng
Hán để nghiên cứu nguyên tác nhưng vẫn không tìm thấy các bí mật ở trong đó.
Những người nản chí thì cho đó là những tưởng tượng của nhà văn. Nhưng có khá
nhiều người vẫn còn tin vào khả năng thần kỳ của nền kỹ thuật Trung Quốc và tin
vào nhận định: tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa là một tác phẩm lịch sử có tới bảy
phần thực.
Khổng
Minh là một nhân vật mưu lược, quyền biến, trung thành và đặc biệt có những khả
năng được người dân Trung Quốc tôn sùng như một vị thánh.Trong những trận đánh
liên miên từ khi Lưu Bị còn chưa có đất dụng võ cho tới khi thiên hạ (nước Trung
Hoa xưa) chia thế chân vạc, Khổng Minh đã thể hiện bản lĩnh của một vị quân sư,
một vị tướng hiểu thời, hiểu thế và do vậy, hầu như ông không có đối thủ thực sự
trên chiến trường. Cho đến gần cuối đời, Khổng Minh mới gặp một địch thủ thực sự
cho dù người này luôn nhận mình kém cỏi so với ông. Đó chính là Tư Mã Ý, người
đã đặt nền tảng thống nhất đất nước Trung Hoa cho con trai mình.
Trong
cuộc đấu sức, đấu trí với Tư Mã Ý, Khổng Minh đã để lại cho hậu thế hai "bí kíp”
lớn nhất về sự sáng chế khoa học. Đó là phép "rút đất” và những con trâu ngựa gỗ
có thể tự động vận chuyển lương thực. Ngày nay, các nhà nghiên cứu đã chứng minh
được nền khoa học kỹ thuật phát triển rất cao của người Trung Hoa cổ. Vậy nếu
như khôi phục được hai "bí kíp” kia thì đó là một điều thần kỳ đối với cuộc sống
nhân loại.
Trong
một trận chiến, để dụ tướng giặc, Khổng Minh ngồi trên xe nhỏ bốn bánh được quân
lính đẩy ra giữa trận. Tướng giặc thấy vậy, cáu tiết đuổi theo bắt cho kỳ được.
Khổng Minh truyền quay xe và chạy. Ba phía khác lần lượt xuất hiện một cái xe y
như thế với Khổng Minh khăn áo là lượt (Đó chính là ba viên tướng đóng thế Khổng
Minh). Tướng giặc liền nhằm một cỗ xe và đuổi riết. Chiếc xe do người đẩy chỉ
chạy chầm chậm nhưng quân giặc với đàn ngựa chiến không sao đuổi được. Càng
đuổi, chiếc xe càng chập chờn trước mắt. Đuổi nhanh, xe chạy nhanh, đuổi chậm,
xe chạy chậm lại. Và tất nhiên, tướng giặc không thể bắt nổi chiếc xe đó. Xét về
tốc độ thì một chiếc xe bốn bánh do người đẩy không thể chạy nhanh bằng nước phi
của một con ngựa chiến được.
Hiển
nhiên trong chuyện này phải có một yếu tố "kỹ thuật" nào đó. Các nhà khoa học
nghiên cứu một hồi cũng không thể đưa ra một giả định hay hơn các nhà nghiên cứu
quân sự được. Họ cho rằng, cuộc chiến giữa hai bên diễn ra ở vùng núi Kỳ Sơn rất
hiểm trở và rừng rậm um tùm.
Khổng
Minh lại là một người ưa dùng nghi binh và dùng "tà pháp” đánh vào tâm lý của
đối phương nên phép "rút đất” được lý giải như sau: Do chiếc xe bốn bánh dùng
sức người đẩy chắc chắn không thể sánh với tốc độ của ngựa chiến được mà ngựa
chiến vẫn không đuổi kịp là vì hai điều: thứ nhất; chiếc xe không có thực trên
cùng một đường chạy, thứ hai, có nhiều chiếc xe giống nhau tham gia vào phép
"rút đất" này. Mặc dù người Trung Hoa đã sử dụng gương hay những mặt đồng tạo
hình ảnh từ rất sớm nhưng nếu cho rằng Khổng Minh đã dùng gương tạo ra một ảo
ảnh trên đường chạy là một điều hoang đường. Bởi vì nếu Khổng Minh có thể sử
dụng kỹ thuật phản chiếu qua gương như vậy thì ông cần gì phải bố trí ba tướng
khác đóng giả y hệt mình ở ba góc trận? Loại trừ khả năng này, chúng ta đến với
khả năng thứ hai.
Khổng
Minh là một người đặc biệt nhạy cảm về địa thế chiến trường. Với ông, nếu tận
dụng được địa thế thì một dòng suối cũng nhấn chìm được cả đoàn quân. Chúng ta
thử hình dung trận địa diễn ra ở những sườn núi, sườn đồi mấp mô. Do đó, tầm mắt
của đối phương bị che lấp liên tục. Khổng Minh đã dùng các tướng đóng giả mình
và phục sẵn ở lưng chừng các mỏm núi có rừng bao phủ. Câu chuyện diễn ra từa tựa
như truyện cổ tích lũ rùa tinh khôn chạy thi với thỏ. Khi tướng giặc chạy lên
điểm cao thì nhìn thấy chiếc xe, nhưng khi chạy xuống lòng chảo (dù rất nhỏ)
viên tướng đó cũng sẽ mất tầm nhìn trong một đoạn thời gian. Đoạn thời gian này
đủ để chiếc xe ấy lẩn vào rừng cây và chuyển vào một vị trí định sẵn. Khi tầm
nhìn của tướng giặc mở ra, viên tướng đó sẽ lại thấy một chiếc xe khác y nhệt
như thế xuất hiện.
Do
đã nắm chắc địa thế và lại là người chủ động khiêu khích giặc nên Khổng Minh đủ
sức bố trí phép "rút đất” như vậy. Ở đây có một câu hỏi lớn đặt ra là ông đùa
giỡn với tướng giặc thế làm gì khi ông có thể tóm gọn kẻ thù trong lúc viên
tướng đó sa vào thế trận của ông. Chúng ta nên nhớ rằng, Khổng Minh chỉ có chưa
đến mười vạn quân so với vài chục vạn quân Ngụy. Hơn nữa, trước khi ra Kỳ Sơn
đánh Ngụy, Khổng Minh phải để lại một số lượng lớn quân để giữ nước. Lực lượng
của Khổng Minh chỉ bằng một phần nhỏ của quân địch. Chính vậy nên Khổng Minh đã
dùng cách này để "hù doạ” quân địch. Có lẽ sự thật về phép "rút đất” từng làm
bao nhiêu nhà quân sự, nhà khoa học và độc giả phải đau đầu nằm trong câu chuyện
cổ tích của người Việt: Rùa chạy thi với thỏ.
Trong
chiến tranh, lương thực tiếp tế cho các đoàn quân là điều kiện sống còn. Do địa
hình vùng núi Kỳ Sơn rất phức tạp, dốc đá hiểm trở nên việc vận chuyển lương
thực vô cùng khó khăn. Tư Mã Ý có lý khi cho rằng chỉ cần không ra đánh, cứ cố
thủ, quân của Khổng Minh hết lương thực tất phải tự vỡ. Quả nhiên quân Thục gặp
những rắc rối về việc vận chuyển lương thực. Do địa hình quá là hiểm trở nên
những con ngựa kéo xe rất nặng nề và thường xuyên chết cả đàn vì chướng khí.
Khổng Minh gọi thợ lấy gỗ và vẽ mẫu để làm trâu ngựa gỗ. và thật lạ lùng, những
con trâu ngựa gỗ ấy kéo xe lương thực đi như không trên những sườn núi cao. Nếu
con người hiện đại biết được cách chế tạo trâu ngựa gỗ thì chúng ta sẽ tiết kiệm
được bao nhiêu năng lượng.
Tuy
nhiên nhiều người cho rằng Khổng Minh đã phù phép để cho các con vật bằng gỗ ấy
cử động được. Có một "chứng cứ khoa học” rằng khi Tư Mã Ý thấy vậy liền cho quân
bắt lấy một con mang về tháo rời ra. Tư Mã Ý cũng là một nhà kỹ thuật đại tài
nên ông bắt chước y như đúc các kích thước của con trâu gỗ và tạo ra được cả một
bầy dùng để kéo xe. Như vậy cấu tạo đặc biệt của trâu ngựa gỗ đã tạo ra hành
động của chúng. Nhưng chúng ta đều biết những con trâu ngựa gỗ đó không thể tự
tạo ra một bộ máy chuyển động vĩnh cửu để hoạt động được.
Yếu
tố ngoại lực chắc chắn phải xuất hiện, nhưng nếu đẩy nó như đẩy xe thì tội gì
phải chế tạo trâu ngựa gỗ cho thêm rắc rối. Trâu ngựa gỗ giúp cho quân lính
chuyên chở lương thực rất nhẹ nhàng, do đó nó ưu việt hơn nhiều là phải đẩy một
cái xe. Các nhà nghiên cứu quân sự trở lại với địa thế hiểm trở của những ngọn
núi Kỳ Sơn. Để vận chuyển lương thực, những đoàn xe đó tất nhiên phải đi men
theo các sườn núi đá. Những con đường mấp mô, gập ghềnh khi lên cao khi xuống
thấp. Đây chính là địa thế dành cho trâu ngựa gỗ. Trong khớp nối ở mỗi ống chân
gỗ, người thợ sẽ tiện một đĩa gỗ tròn sao cho cơ thể con trâu có thể trượt về
đằng trước hay trượt về đằng sau một khoảng bằng bán kính của đĩa gỗ. Như vậy
nếu đứng trên một mặt phẳng thì con trâu hoặc là chúi về phía trước hoặc là
trượt về phía sau chứ không thể đứng thẳng được. Tất cả các khớp nối của bốn
chân con trâu, con ngựa đều tuân thủ nguyên tắc này. Khi mang các bao lương thực
trên lưng, sức nặng ấy sẽ tạo ra một lực đẩy rất mạnh hoặc về phía trước hoặc về
phía sau.
Trên
địa hình mấp mô, gập ghềnh, sau khi trọng lượng lương thực "dúi” phần lưng nó về
phía trước, theo con trượt, lưng nó sẽ lại trở lại phía sau theo đà lắc. Nhưng
nếu như thế thì chúng vẫn chưa thể đi được, nhất là khi đà dốc chỉ đủ "dúi” nó
tới gần đỉnh cao nhất của dốc đá lồi lõm trên đường. Mặc dù có địa thế lồi lõm
như thế, để có thể đi được, những con trâu ngựa gỗ đó vẫn cần một ngoại lực nào
đó. Điều này một lần nữa được hé mở qua bộ phận lưỡi của chúng. Khi Tư Mã Ý dùng
trâu ngựa gỗ chuyển lương thực, Khổng Minh đã cho quân của mình bôi mặt giả làm
quỷ để doạ quân Ngụy.
Để
cướp lương thực, quân Thục chỉ cần tháo lưỡi của trâu ngựa gỗ là chúng không đi
được. Như vậy ngoại lực sẽ truyền qua lưỡi và tác động lên các trục tròn qua
những thanh sắt "chuyển lực”. Bộ khung sắt lnày nằm kín trong bụng trâu ngựa gỗ
và nó được kéo quay tròn như thể một cái guồng nước. Nó có bốn thanh chính. Khi
thanh thứ nhất và thanh thứ hai quay làm cho chân trước và chân sau phía bên kia
của con trâu "trượt” về phía trước thì hai thanh còn lại "gạt” hai chân còn lại
về phía sau, tạo ra một chuyển động nhịp nhàng. Đặc biệt chuyển động này tận
dụng tối đa sự "xuống dốc, lên dốc” của mặt đường gập ghềnh. Như vậy, các nhà
khoa học hiện đại kết luận, chắc chắn sợi dây "dắt” trâu ngựa gỗ sẽ được buộc
vào lưỡi của chúng. Một hoặc hai người lính sẽ "dắt” trâu bằng cách kéo nhẹ vào
dây khi đà lăn gần hết, để tiếp tục tạo cho chúng một đà lăn mới.
Trên
lý thuyết, các nhà phân tích "giải mã” được cấu tạo của những con trâu ngựa gỗ.
Tuy nhiên chưa có ai làm thực nghiệm. Điều này có thể vì nhiều lý do nhưng lý do
lớn nhất là, những con trâu ngựa gỗ (như trên) nếu có thể chế tạo được thì cũng
không mang lại ích lợi cho con người bởi vì hệ thống giao thông hiện nay đã quá
hiện đại và rất khó có thể tìm thấy những con đường lồi lõm dù ở cả những miền
núi cao./ |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|