Để Cho Người Khác Gần Như Lúc Nào Cũng Đúng
Một trong những câu hỏi quan trọng nhất bạn có thể tự hỏi bất cứ lúc nào là, -Tôi muốn tôi 'đúng' hay tôi muốn tôi hạnh phúc? Thường thì hai cái muốn này bạn chỉ được một mà thôi!
Muốn đúng, muốn bảo vệ lập trường, chúng ta phải hao tốn một số năng lượng tinh thần lớn lao và thường thường chúng ta làm mất lòng những người sống chung quanh. Cần bạn đúng - hay cần người nào đó sai - đều khuyến khích người khác phải phòng vệ, và ép buộc chúng ta phải không ngừng chống đỡ. Tuy nhiên, nhiều người trong chúng ta (kể cả tôi, lắm khi) bỏ ra nhiều thời gian và công sức cố chứng minh (hay vạch rõ) rằng chúng ta đúng - và/hoặc người khác sai. Nhiều người, có ý thức hoặc vô ý thức, tin rằng công việc của họ dầu sao cũng cần cho người khác thấy lập trường, lời phát biểu, và quan điểm của người khác sai như thế nào, và khi làm như vậy, những người mà họ sửa sai dầu sao cũng sẽ cám ơn hay ít ra cũng học hỏi được điều gì. Sai!
Hãy nghĩ đến điều này. Có bao giờ bạn bị ai đó sửa sai và bạn nói với người đang cố cho mình đúng như thế này, ’Cám ơn anh rất nhiều vì anh đã cho tôi thấy tôi sai và anh đúng. Bây giờ tôi đã thấy mình sai. Ồ, anh giỏi quá!’ Hoặc bạn biết có ai từng cám ơn bạn (hay thậm chí đồng ý với bạn) khi bạn sửa sai họ, hay chứng tỏ bạn ’đúng’ bất chấp cái giá người đó phải trả! Tất nhiên là không. Thật sự chúng ta ai cũng ghét bị sửa sai. Tất cả chúng ta muốn lập trường của chúng ta được người khác tôn trọng và thấu hiểu. Được người khác lắng tai nghe và được nghe là một trong những khát vọng của con tim. Và người nào biết lắng tai nghe thì người ấy sẽ được thương mến nhất và kính trọng nhất. Còn ai có thói quen sửa sai người khác thì thường bị oán hận và bị xa lánh.
Thật ra không phải không bao giờ thích hợp để nói mình đúng - đôi khi bạn thực sự cần bạn đúng hay muốn bạn đúng. Có lẽ có một số lập trường triết lý bạn không muốn làm lay chuyển như khi bạn nghe một nhận xét mang tính thù ghét chủng tộc. Trường hợp này, bạn cần phải nói lên ý kiến của bạn. Tuy nhiên, thường thì chính cái ngã của bạn mon men đến và làm hỏng đi một cuộc gặp gỡ lẽ ra là êm thắm - một thói quen muốn hay cần đúng.
Một chiến thuật chân thành tuyệt vời để trở nên bình yên hơn và nhân từ hơn là thực hành việc để cho người khác được cái niềm vui là họ đúng — hãy cho họ cái vinh quang đó. Hãy bỏ cái tính hay sửa sai. Có thể không phải dễ dàng thay đổi thói quen này, nhưng đáng để nỗ lực và thực hành. Khi có ai nói, “ Thật sự tôi cảm thấy cần…“ thay vì nhảy vào nói, “Không, cần…hơn kia“ hay sử dụng bất cứ hình thức nào khác để sửa đổi lời nói của người đó, bạn chỉ việc lờ đi và để yên câu phát biểu của họ. Những người sống chung quanh bạn sẽ trở nên ít chống chế đi mà lại nhân từ hơn. Họ sẽ trân trọng bạn nhiều hơn là bạn có thể tưởng được, mặc dù họ chẳng biết đích xác tại sao. Bạn sẽ khám phá ra cái vui được dự phần vào và chứng kiến hạnh phúc của người khác, điều này nhiều tưởng thưởng hơn một trận đấu đá của những cái ngã. Bạn không phải hy sinh những chân lý triết học sâu sắc nhất hay những ý kiến chân thành nhất của bạn, trừ ra, kể từ hôm nay, hãy để cho người khác gần như lúc nào cũng “đúng“!