Cứ Xem Như Ly Đã Vỡ (và Mọi Cái Khác Cũng Vậy)
Đây là một lời Phật dạy mà tôi học được cách đây hơn hai mươi năm. Giáo lý này thường xuyên cho tôi cái tri kiến rất cần thiết để dẫn dắt tôi đến cái đích trở thành một cái ngã (ta) bao dung hơn.
Nền tảng của giáo lý này là mọi thứ trong cuộc đời đều biến đổi không ngừng. Mọi thứ đều có sinh khởi và diệt vong. Cây nào cũng bắt đầu bằng hạt giống và cuối cùng sẽ trở về với cát bụi. Hòn đá nào có hình rồi cũng có hoại. Trong thế giới hiện đại của chúng ta, điều này có nghĩa là chiếc ô-tô nào, cái máy nào, quần áo nào được tạo ra rồi cũng đều hao mòn và hư hoại; chuyện ấy chỉ là vấn đề thời gian. Thân xác của chúng ta có sinh rồi cũng sẽ có tử. Một cái ly được tạo ra rồi cuối cùng cũng sẽ vỡ.
Trong lời dạy này chúng ta thấy chứa đựng sự thanh tịnh. Khi bạn trông chờ một cái gì đó sẽ vỡ, bạn sẽ không ngạc nhiên hay bất bình khi nó vỡ. Thay vì đờ người ra khi thấy một vật bị hủy hoại, thì bạn cảm thấy biết ơn bạn đã được thời gian sử dụng nó.
Khởi điểm dễ nhất là những vật đơn sơ như cái ly nước chẳng hạn. Mang ra một cái ly uống nước bạn thích nhất. Bỏ một đôi phút ngắm và trầm trồ vẻ đẹp của nó và tất cả những gì nó giúp bạn. Bây giờ, tưởng tượng cũng cái ly đó đã vỡ, mãnh vỡ đầy khắp nền nhà. Thử duy trì cái tri kiến rằng với thời gian mọi vật đều tan rã và trở về với bản thể ban đầu của nó.
Tất nhiên, không ai muốn ly uống nước thích nhất của mình, hay bất luận vật gì khác, bị vỡ. Triết lý sống này không phải là biện pháp giúp chúng ta trở thành thụ động hay lãnh đạm, trái lại giúp chúng ta dĩ hòa với những gì bắt buộc phải xảy đến. Khi ly uống nước của bạn thực sự vỡ, triết lý sống này cho phép bạn duy trì cái tri kiến của bạn. Thay vì nghĩ, ’Trời đất ơi,’ bạn sẽ thấy mình nghĩ, ’kìa, nó đã ra đi.’ Cứ đùa với nhận thức này đi và bạn sẽ không những thấy tâm bạn thanh tịnh mà còn thấy quí báu cuộc sống như chưa bao thấy trước đây.