Mỗi Ngày, Nói Với Ít Nhất Một Người Một Điều Bạn Thích, Ngưỡng Mộ, Hay Quí Trọng Về Họ
Bạn có thường nhớ (hay để thì giờ), nói cho những người khác biết bạn thích, ngưỡng mộ, hay quí trọng họ không? Đối với nhiều người, việc này không thường làm lắm. Thật vậy, khi tôi hỏi một số người xem họ có thường nhận những lời khen chân thật từ người khác không, tôi nghe họ trả lời như ’Tôi không nhớ lần vừa rồi tôi có nhận được lời khen không,’ ’Hầu như không bao giờ’ và, một cách buồn lòng, ’Tôi chưa từng nhận được những lời khen.’
Có vài lý do tại sao chúng ta không nói cho người khác biết về những tình cảm tốt đẹp của chúng ta đối với họ. Tôi có nghe những lý do bào chữa như, ’Họ chẳng cần nghe tôi nói điều đó — họ biết rồi’, và ’Tôi có ngưỡng mộ cô ta chứ, nhưng tôi quá ngượng ngập nên không nói được’. Nhưng khi bạn hỏi người đáng lẽ phải được khen thử xem anh hay chị ấy có thích được khen thành thật và được đáp ứng lại bằng những lời lẽ tốt đẹp không, thì câu trả lời hết chín phần mười là, ’Tôi thích lắm’. Dù lý do khiến bạn không thốt ra những lời khen một cách thường xuyên là không biết nói cái gì, là ngượng ngùng, là nghĩ rằng những người khác đã biết những ưu điểm của họ và không cần phải nói ra, hay dù chỉ vì bạn không quen làm điều ấy, thì bây giờ là lúc bạn cần thay đổi.
Nói cho ai biết một điều mà bạn thích, ngưỡng mộ, hay quí trọng về họ là một ’cử chỉ tử tế không suy tính’. Việc này gần như không cần cố gắng (một khi bạn quen làm như vậy), song nó mang lại nhiều lợi ích lớn lao. Nhiều người sống cả đời mình ước mong những người khác bày tỏ lòng biết ơn với họ. Họ cảm nhận điều này đặc biệt liên quan đến cha mẹ, vợ chồng, con cái, và bè bạn của họ. Tuy nhiên, ngay cả những lời khen ngợi của những người lạ cũng làm mát dạ nếu là những lời khen ngợi chân thật. Nói cho ai đó biết bạn có cảm tình với họ như thế nào cũng làm cho người nói ra lời khen cảm thấy vui. Đó là cử chỉ biểu lộ lòng nhân từ. Nó muốn nói những suy nghĩ của bạn đang được hướng đến những gì người khác đúng. Và khi tư tưởng của bạn được chỉnh đến một hướng tốt đẹp, thì bạn có những cảm giác thanh tịnh.
Có một hôm tôi đang ở trong một cửa hiệu bán tạp phẩm và chứng kiến một trường hợp kiên nhẫn vượt sức tưởng tượng. Nhân viên quày tính tiền vừa mới bị một khách hàng nóng giận mắng nhiết thậm tệ, rõ ràng không có lý do chính đáng. Thay vì phản ứng trở lại, nhân viên tính tiền này đã làm nguôi cơn giận đó bằng cách giữ bình tĩnh. Khi đến lượt tôi trả tiền những nhu yếu phẩm tôi mua, tôi nói với cô tính tiền, ’Tôi rất thán phục cách xử sự của cô với người kia’. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, ’Cám ơn ông. Ông có biết ông là người đầu tiên duy nhất khen tôi trong cửa hiệu này không?’. Thốt lời khen cô ấy mất không đầy hai giây, nhưng nó lại là một điều thích thú nhất trong ngày của cô, và của chính tôi.