Đôi
khi, tôi thấy đàn ông mới là phía bị đối xử bất công trong gia đình và xã hội
Việt Nam. Lập gia đình, hầu hết đấng mày râu đương nhiên bị đặt lên vai trọng
trách chăm lo kinh tế cho vợ con.
Nhưng,
khi họ kiệt sức với công cuộc mưu sinh, thì việc giữ vợ ở nhà nội trợ, nuôi dạy
con cái mà không phụ giúp việc nhà thì bị coi là gia trưởng. Như thế kể ra cũng
không công bằng cho lắm. Nhưng nếu cảnh sống đó là đồng thuận của hai vợ chồng
nhà ấy với nhau và họ sống ổn, cảm thấy vừa ý với sự phân công lao động thì đâu
có gì là không bình đẳng. Chỉ bất công với người phụ nữ nếu chồng và xã hội coi
thường vai trò người nội trợ và bất công với đàn ông nếu bị lên án: "Ổng chỉ
biết kiếm tiền!".
Trong
chuyện tình dục cũng thế, phái nam nhiều người phải chịu đựng tâm thế xin xỏ và
ghi nợ sau mỗi cuộc ái ân từ người đầu ấp tay gối. Trong khi nếu hoà hợp, hai
bên đều khoái cảm như nhau và khi không thoả mãn, chúng ta có trách nhiệm ngang
nhau vì đã không hiểu nhau hoặc không biết cách hướng dẫn người chung chăn gối
làm cho mình hài lòng.
Khi
chúng ta trách móc, đổ lỗi cho đối phương tạo ra sự bất bình đẳng, có bao giờ ta
đã tự nhìn lại bản thân? Một anh bạn kể, vợ anh đòi mua sắm đủ thứ, ngoài chu
cấp cho cô còn buộc phải lo cho gia đình cô như thể anh có nghĩa vụ in tiền. Có
người bảo người vợ quá đáng, nhưng trong trường hợp cụ thể của người chồng này,
tôi thấy họ "bình đẳng". Vì anh cũng tuyên bố rằng cưới về là vợ phải có bổn
phận coi gia đình chồng hơn gia đình mình, ngoài chăm sóc hầu hạ chồng còn trách
nhiệm với cả dòng cả họ nhà chồng, sinh con chăm con cho chồng, còn anh yên tâm
gắn cô vào vị trí vợ rồi có quyền tha hồ bay nhảy sau khi quăng tiền lương mỗi
tháng... Cái sự "bình đẳng" giữa họ sao mà đắng xót dư vị tính toán cân đo đong
đếm như vậy!
Chị
bạn tôi, kết hôn với người chồng thuộc dạng đi làm về là nằm ườn ra đốt thuốc,
xem TV trong lúc vợ nấu nướng, giặt ủi, dọn rửa... dù vợ cũng đi làm tám tiếng
như chồng, song chị không phàn nàn về điều đó. Mỗi cuối tuần, anh sẽ ở nhà trông
con, ăn thức ăn ngoài tiệm giao đến tận nhà cho chị đi mua sắm, ăn quán cùng bạn
bè... Hiệp ước "bình đẳng" chỉ kết thúc khi chị không đi cùng các cô bạn gái mà
đến một nơi có anh khác rửa chén sau bữa ăn cho mình, còn anh thì cuối tuần
không trông con cho chị nữa mà cũng tìm vui chốn lạ. Chị kể tội anh vô trách
nhiệm, anh lên án chị nhốt anh ở nhà như vật nuôi mà còn không thoả mãn. Và
họ... bình đẳng chia tay!
Những
câu chuyện ấy củng cố thêm một niềm tin rằng cuộc sống chung chỉ có thể bền lâu
khi người ta biết yêu thương, trân trọng và có cái nhìn công bằng với nhau. Mỗi
nhà mỗi cảnh, chẳng có công thức chung nào cho hạnh phúc và hôn nhân mà là thoả
thuận uyển chuyển giữa hai người miễn họ đều hài lòng với phần mình cho và nhận.
Trước khi chờ đợi ai đó cho mình bình đẳng, chúng ta nên biết phần mình và khi
muốn được nhiều hơn hãy hiểu trước hết là nên cho đi nhiều hơn, nỗ lực nhiều
hơn. Bình đẳng giới không phải để được sống theo cách như phái kia mà là mỗi bên
được đánh giá, ghi nhận, đối xử xứng đáng với những gì mình
làm.