Hạnh phúc là gì? Có một thước đo nào
cho hạnh phúc hay không? Hôm nay ta vui vì được bên người mình yêu thương, được
yêu thương, mai ta lại buồn vì mất người yêu hay lo buồn sợ mất người yêu?
Người không có tiền thì mong tới ngày có nhiều tiền để được hạnh phúc, người có
nhiều tiền lại mong có nhiều tiền hơn nữa, có tiền thì lo mất tiền?
Tại sao có những người đạt được mọi
thứ tiền tài vật chất, vợ đẹp con khôn, nhà
cao cửa rộng mà vẫn không cảm thấy
hạnh phúc an lạc?
Chúng ta thường theo đuổi một mục
tiêu nào đó để "đạt” được hạnh phúc, coi hạnh phúc là thành quả. Chúng ta bám
víu vào các phương tiện như tiền bạc, địa vị, danh vọng… để mong hạnh phúc.
Phải trải qua bao nhọc nhằn vất vả, bao bon chen giành giật, chúng ta cũng đạt
được những mục tiêu kia, nhưng hạnh phúc liệu có phải là thành quả đi kèm với
những tiền bạc, địa vị danh vọng ấy?
Thực ra, hạnh phúc là một quá trình,
hãy tìm hạnh phúc trong mỗi hành động, mỗi việc làm, mỗi phút giây trong cuộc
sống.
Tâm chúng ta thường bị dính mắc vào
quá nhiều thứ nên không còn rỗng lặng, thư thái và an lạc được nữa. Muốn tâm
luôn an lạc, đơn giản là biết cách "buông”, không bám víu vào bất cứ ai, vào
bất cứ điều gì. Hiểu rằng, cuộc sống là vô thường, chẳng có gì là bất biến cả,
sinh lão bệnh tử, sinh hoại trụ diệt là sự
vận hành tự nhiên của vũ trụ.