Nếu Có Ai Ném Quả Banh Cho Bạn, Bạn Không Nhất Thiết Phải Bắt Nó
Một người bạn quý nhất của tôi, Benjamin Shield, đã dạy tôi bài học quý báu này. Thường thường những bức rức trong lòng chúng ta phát xuất từ cái khuynh hướng nhảy vào giải quyết chuyện rắc rối của người khác; có ai đó ném cho bạn một ưu tư thì bạn coi như bạn phải bắt lấy nó, và giải quyết. Lấy ví dụ, giả sử bạn đang thật sự bận rộn khi một người bạn gọi điện thoại và nói với bạn bằng một giọng mất bình tĩnh, "Bà già tôi đang làm tôi điên lên. Tôi phải làm gì?" Thay vì nói, "Rất tiếc tôi không biết phải khuyên anh như thế nào,Ợ"thì bạn tự động bắt quả banh ấy và tìm cách giải quyết chuyện rắc rối ấy. Một lúc sau đó, bạn cảm thấy căng đầu và tức giận vì bạn trễ nãi công việc và mọi người cơ hồ như ai cũng đòi hỏi nơi bạn. Bạn dễ mất sáng suốt trong ý muốn dự vào những nghịch cảnh của chính cuộc sống của bạn.
Nhớ rằng bạn không cần phải bắt quả banh là một phương pháp rất hiệu nghiệm nhằm giảm căng thẳng đầu óc trong đời sống của bạn. Khi người bạn của bạn gọi đến, bạn có thể bỏ quả banh, nghĩa là bạn không cần phải dự vào, lý do giản dị là vì anh hay chị ấy đang toan tính lôi cuốn bạn dự vào. Nếu bạn không cắn câu, thì có lẽ họ sẽ gọi người khác để xem người này có tham gia hay không.
Nói như vậy không có nghĩa là bạn đừng bao giờ bắt banh cả mà trái lại chỉ muốn cho bạn thấy rằng bạn có quyền lựa chọn đó thôi. Cũng chẳng phải có ý nói là bạn đừng quan tâm đến bạn bè của mình, hay là bạn ngu đần hay vô dụng. Phát huy một cái nhìn thanh thản hơn về cuộc đời đòi hỏi chúng ta cần biết những giới hạn của mình và đòi hỏi chúng ta nhận lấy trách nhiệm về phần mình trong tiến trình ấy. Phần đông chúng ta bắt lấy quả banh ném tới chúng ta nhiều lần trong một ngày — từ chỗ làm, từ con cái, bạn bè, người láng giềng, những thương nhân, thậm chi những người lạ mặt. Nếu tôi bắt tất cả mọi quả banh ném tới tôi, chắc chắn tôi điên lên — và tôi chắc bạn cũng vậy thôi! Điểm then chốt là lưu ý khi chúng ta sắp bắt một quả banh khác nữa để chúng ta sẽ không cảm thấy mình là nạn nhân, bực tức, hay không kham nỗi.
Thậm chí một việc rất đơn giản như trả lời điện thoại của bạn trong khi bạn thật sự quá bận bịu không thể nói chuyện được là một hình thức bắt banh. Trả lời điện thoại tức là bạn muốn dự vào một cuộc đối thoại mà có thể bạn không có thì giờ, sức khỏe, hay tâm trí dành cho nó vào lúc này. Không cần trả lời điện thoại, tức là bạn đang nhận trách nhiệm đối với sự yên tâm của chính bạn. Cái ý này cũng được ứng dụng vào trường hợp bị lăng nhục và chỉ trích. Khi ai ném ra một ý kiến hay lời bình phẩm đến cho bạn, bạn có thể bắt nó và cảm thấy xót xa, hay bạn có thể bỏ đi và tiếp tục công chuyện của bạn.
Những ý kiến về "việc không bắt quả banh" chỉ vì nó được ném cho bạn là một khí cụ mạnh mẽ để thăm dò. Tôi hy vọng bạn sẽ mang nó ra thử nghiệm. Bạn có thể sẽ thấy rằng bạn bắt banh nhiều hơn là bạn tưởng.