Chữ nhẫn có nghĩa là chịu đựng. Danh từ
"chịu đựng" là một danh từ rất hay.
Chữ nhẫn viết theo tiếng Hán có chữ tâm nằm
dưới và trên chữ tâm có chữ nhận. Chữ nhận có nghĩa là mũi nhọn, giống như có
một cây dao hay cái dùi có mũi nhọn đang làm chúng ta đau nhức. Tâm chúng ta
phải làm thế nào để có thể ôm được, chấp nhận được sự nhức nhối đó. Đó là nghĩa
của chữ nhẫn theo cảm nghĩ của người Trung Quốc.
Trong khi đó tiếng Việt là CHỊU
ĐỰNG. Chịu tức là chấp
nhận.
"Chịu không, anh chịu
không?"
"Tôi chịu! Cho dù có khó khăn, vất vả, cho
dù có lao nhọc, dai dẳng, tôi vẫn gánh chịu được".
~ Chữ CHỊU nầy là có nghĩa là sự chấp
nhận.
Chúng ta biết rằng chấp nhận là một sự thực
tập rất lớn. Khi chưa chấp nhận được chúng ta mới đau khổ nhiều. Giờ phút mà ta
chấp nhận được thì ta đã có sự an bình trong lòng rồi.
Khi có một sự kiện bất như ý xảy ra trong
đời sống, chúng ta thấy rằng chúng ta không thể chấp nhận được. Chúng ta nghĩ:
"Làm sao sống được với tình trạng này, với cái đang xảy ra? Tại sao ta như thế
này mà lại phải gặp một hoàn cảnh như thế kia? Tại sao ta như thế mà người ta
lại đối xử với ta như thế?" Ta phản kháng, ta chống đối, ta không chấp nhận.
Nhưng sự thật là như vậy. Cuối cùng ta cũng phải học chấp nhận. Đó là nghĩa chữ
chịu của tiếng Việt.
~ Chữ thứ hai là ĐỰNG. "Đựng" có nghĩa là chứa
đựng.
Chúng ta có những cái chén có thể đựng
nước. Chén nhỏ thì đựng được ít nước. Chén lớn thì đựng được nhiều nước. Nếu
niềm đau nỗi khổ của ta lớn thì ta phải có một cái tâm khá lớn thì mới đựng được
nó. Nếu không nó sẽ tràn ngập và làm ta khổ vô cùng. Tâm càng lớn thì nỗi khổ
đau càng nhỏ, khi mà tâm đạt tới cái mức rất lớn thì cái đau khổ đó tuy có mặt
nhưng không đủ sức làm cho ta đau khổ.
Bụt có dùng một ví dụ rất hay. Bụt nói nếu
trong một bát nước mà người ta thả vào một nắm muối thì nước ở trong bát đó uống
không được. Nhưng nếu có một người đứng trên thuyền mà đổ một bát muối xuống
dưới sông thì người ta vẫn có thể uống nước sông được như thường. Người ta uống
nước sông được, không phải tại vì trong ấy không có muối, nhưng tại vì lòng sông
quá lớn. Cho nên so với sông thì chút muối ấy không có nghĩa lý gì cả. Cũng vậy,
khi ta có một nỗi khổ niềm đau, mà ta có một cái tâm quảng đại, thì nỗi khổ niềm
đau đó không đủ sức làm cho ta đau khổ. Nó có đó chứ không phải là không có,
nhưng vì ta có một sức chịu đựng rất lớn cho nên nỗi khổ niềm đau đó không có
tác dụng gì trên cái tâm của chúng ta. Đó là nghĩa của chữ
đựng.
(nguồn bài viết: Làng Mai)