Con người sống giữa trần gian,
Buồn vui sướng khổ, gian nan đủ điều,
Hỏi đời sống được bao nhiêu,
Mà sao ta phải chịu nhiều đắng cay?
Thôi thì ta tự đổi thay,
Giữ tâm chánh niệm, đừng lay động lòng,
Từ bi buông bỏ là xong,
Thân tâm an lạc, thong dong nhẹ nhàng!
Dẫu cho số phận bẽ bàng,
Lòng từ buông xả, đeo mang làm gì,
Tự mình chuốc lấy sầu bi,
Ngẫm đi tính lại, lợi chi cho mình?
Luân hồi trong cõi ba sinh,
Gieo nhân gặp quả, phân minh rõ ràng,
Chẳng phải vô cớ đeo mang,
Mà là duyên nợ ta đang trả dần!
Qui luật con tạo xoay vần,
Đời người sống giữa cõi trần trả vay,
Trở về cát bụi trắng tay,
Sao không buông bỏ, đổi thay cuộc đời?
Mai này đến lúc về trời,
Tây phương cực lạc thảnh thơi Niết bàn,
Chẳng còn vướng nợ trần gian,
Muôn đời muôn kiếp, Phật ban duyên lành!
(Bài viết sưu tầm)