Truyện ngắn
Chỉ phải tiến từng cây số một
 

Eric Sevareid

Hồi đó tôi mới mười bảy tuổi... bị một cơn sợ ghê gớm. Anh bạn học Walter Port và tôi cùng nhau xông vào một cuộc mạo hiểm kỳ thú nhưng cũng thực là ngu xuẩn, chúng tôi muốn tỏ rằng có thể chèo một chiếc xuồng nhẹ từ Minneapolis tới chi điếm bán da lông của hãng York trên vịnh Hudson. Chúng tôi đã chèo tới được Norway House ở phía cực bắc hồ Winnipeg. Từ đó còn phải chèo một quãng dài 25 cây số nữa qua một miền hoang vu chỉ gặp được mỗi thị trấn nhỏ ở dọc đường. Những bản đồ chúng tôi mang theo đều sơ sài quá mà hôm đó là ngày mùng một tháng chín!... Sông và hồ sắp đóng băng.

Nhân viên cảnh sát Gia Nã Đại do dự không muốn cho chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình và sau cùng miễn cưỡng cho phép chúng tôi. Cả đêm trước ngày khởi hành chúng tôi thao thức, nghĩ tới những nỗi gian nan dọc đường, nửa sợ mà nửa tự ái. Nếu bị chìm xuồng hoặc bị mắc kẹt vì nước đóng băng thì không hy vọng gì thoát chết được. Mà nếu bỏ nửa chừng, thì còn mặt mũi nào trông thấy gia đình và bạn bè nữa?

Tòa soạn nhật báo ở Minneapolis tường thuật từng giai đoạn cuộc hành trình của chúng tôi, chủ ý để nêu tên tôi trong bước đầu vào nghề viết văn, sẽ khinh bỉ chúng tôi ra sao? Và chính Walter và tôi sẽ có thái độ ra sao khi làm cho mọi người thất vọng như vậy?

Lúc khởi hành, một thợ săn Đan Mạch lực lưỡng lại chúc chúng tôi "thượng lộ bình an". ông ta siết chặt tay chúng tôi, bảo:

- Các cậu chỉ nên nghĩ tới cây số trước mặt thôi, đừng bận tâm tới những cây số ở xa hơn nữa nhé. Như vậy thì sẽ tới đích được.

Tôi chưa bao giờ nhận được một lời khuyên chí lý như lời khuyên dó.
Biết bao lần, ban đêm, tôi trằn trọc, lăn qua lộn lại trong cái "sắc" lạnh buốt, lo lắng về quãng đường dài dằng đặc phải vượt qua, mà nhớ lại lời khuyên của người thợ săn Đan Mạch đó ! Trong bao nhiêu ngày chèo chống lặn lội, khiêng xuồng và đồ đạc, chúng tôi đã có nhiều dịp ngẫm nghĩ về lời khuyên đó. Tinh thần chúng tôi thấm nhuần lời khuyên đó. Chúng tôi chỉ nghĩ tới cái thác ở phía trước, tới chỗ cắm trại ở phía trước, tới cây số ở phía trước thôi.

Sau cùng, một đêm tối như mực, chúng tôi đã vượt được cây số cuối cùng. Bẩn thỉu, mặt mày hốc hác, quần áo rách tươm, lương thực gần hết nhẵn, chiếc xuồng hư nát tệ hại, chúng tôi lết lên bờ, trong luồng ánh sáng vàng vọt từ chi điếm hãng York chiếu ra.

Từ hồi đó, tôi có nhiều dịp nhận thấy lời khuyên của người thợ săn Đan Mạch đó rất đúng: chỉ phải tiến một cây số thôi.

Chẳng hạn, mười ba năm sau, trong Thế chiến thứ nhì, tôi với vài anh bạn ngồi trong chiếc phi cơ chuyên chở của nhà binh. Chúng tôi đương bay trên khu rừng gần biên giới ấn Độ - Miến Điện thì máy hư chúng tôi phải nhảy dù xuống. Nếu có một đoàn cấp cứu nào được phái đi thì cũng mất mấy tuần mới tới được chỗ chúng tôi hạ xuống. Vì vậy chúng tôi không thể đợi được, đành cực khổ len lỏi lần lần về phía biên giới ấn, vượt quãng đường hai trăm hai mươi lăm cây số, qua một miền núi non hiểm trở, dưới ánh nắng cháy da và những trận mưa tầm tã.

Chúng tôi vừa mới khởi hành thì chẳng may chân tôi bị thương vì chiếc đinh trong giày; buổi tối đó, hai bàn chân tôi phồng lên, rớm máu. Khập khiễng như vậy thì làm sao vượt được trên hai trăm cây số ! Mà các bạn tôi có anh tình trạng thê thảm hơn tôi nữa, làm sao đi được cho tới hết đường, nhưng ít gì cũng có thể khập khiễng lết tới đỉnh đồi phía trước, tới làng xóm phía trước tìm một căn nhà xin tá túc, và chúng tôi chỉ mong được bấy nhiêu thôi.

Óc tưởng tượng là con dao hai lưỡi: nhờ nó mà có những công trình lớn lao, nhưng cũng vì nó mà sự can đảm của ta nhụt đi, không thực hiện được những công trình đó. Tôi vốn nhút nhát và đôi khi tự biện hộ cho tôi rằng tại tôi có óc tưởng tượng mạnh, dễ thấy những nguy hiểm sẽ xảy ra, nên không được bạo gan. Cho nên đã nhiều lần rồi, khi gặp những nỗi gian nan về thể chất hoặc những đau khổ về tinh thần tôi phải nhớ lại quy tắc: "cây số ở trước mặt " rất hữu ích đó. Ngày tôi bỏ một chỗ làm được trả lương đều đều để bắt dầu viết một cuốn sách dài hai trăm năm chục ngàn tiếng, tôi rán không để cho công trình lớn lao đó thôi miên tôi, không vậy chắc chắn tôi đã phải bỏ dở một tác phẩm làm cho tôi vinh hạnh nhất trong nghề cầm bút của tôi. Tôi rán nghĩ tới đoạn sau thôi, không nghĩ tới trang sau nữa, lại càng không nghĩ tới chương sau nữa. Thành thử trong sáu tháng tôi chỉ viết từng đoạn một. Và tôi phải thú thực rằng, tác phẩm đó "tự nó thành hình".

Mới mấy chục năm trước đây, tôi nhận mỗi ngày phát thanh một bài cho một đài nọ. Tới hôm nay những bài tôi đã phát thanh đạt tới con số hai ngàn. Nếu hồi đầu người ta bảo tôi khởi ký hợp đồng cung cấp cho người ta hai ngàn bài thì chắc chắn là tôi đã thụt lùi, không dám nhận công việc lớn lao đó. Nhưng người ta chỉ đòi tôi mỗi ngày một bài thôi và tôi cũng chỉ soạn mỗi ngày một bài thôi.

Đức kiên nhẫn có thể thay đức can đảm được và theo tôi không có hình thức kiên nhẫn nào bằng hình thức mà người thợ săn Đan Mạch đã khuyên chúng tôi nhớ kỹ rằng chỉ phải tiến từng cây số một thôi.
 


 
Truyện ngắn
  Chỉ trăm bước nữa là thành công số một  
  Chia tay ...  
  Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ  
  Chiếc bong bóng  
  Chiếc chăn máu  
  Chiếc chìa khóa diệu kỳ  
  Chiếc cốc vỡ  
  Chiếc giày phải bên trong cánh cửa  
  Chiếc túi màu nâu  
  Chiếc váy nhỏ  
  Chiếc đàn Piano màu gụ đỏ  
  Chim khổng tước đắt tiền  
  Chim đại bàng và gà  
  Chó Sói mài răng  
  Chọn bạn  
  Chú khỉ hộ vệ  
  Chú lợn con soi gương  
  Chứng kiến luân hồi  
  Chúng mình sẽ lại được ở bên nhau...  
  Chúng mình đã từng uống rượu chung  
  Chúng mình đã yêu nhau xong rồi !  
  Chúng tôi là những thằng ngu!  
  Chuỗi ngọc lam: Tác Giả: Fulton Oursler  
  Chuyện Cá chép hóa Rồng  
  Chuyện con vịt  
  Chuyện cũ  
  Chuyện nghe trong hiệu sách  
  Chuyện ngụ ngôn con kiến và bài học quản lý  
  Chuyện nhỏ  
  Chuyến xe đêm  
  Chuyện đời gã phụ hồ  
  Chuyện đời thường  
  Cô gái hay con hổ  
  Cơ hội của DAVID  
  Có làm có chịu  
  Có một sự thật chẳng bao giờ em biết  
  Có một tâm chay  
  Có thể ngủ trong cơn bão  
  Cổ tích loài bướm  
  Con báo săn mồi  
  Con chó và người ăn mày  
  Con chuột có nhiều tài và bài học định hướng đào tạo  
  Còn dư đồng nào không con...  
  Còn gì nữa không ?  
  Con lừa  
  Con quạ ngu xuẩn  
  Con quạ tranh xương với chó  
  Con quay và bánh xe  
  Con trai  
  Con trai của ngư vương  
  Con trượt rồi bố ạ  
  Con để dành phòng tắm khi đau ốm  
  Con đường của người khác  
  Con đường thứ tư  
  Cõng em lên gác  
  Cọng rơm  
  Cuộc hẹn hò ở FLORENCE  
  Cuộc vận động của SUSIE  
  Cuốn sách và giỏ đựng than  
  Dâng hiến  
  Dấu chấm hỏi tình yêu !  
  Dấu chân trên bùn  
  DAVE  
  Di chúc  
  Dòng nước  
  Dừng cánh  
  Dừng lại để biết thương  
  Dùng tạm  
  Em Biết Anh Yêu Vợ  
  Em là đàn bà, anh có cưới không?  
  Em sai rồi  
  Em vẫn luôn yêu anh  
  Em đã nói dối ...  
  Em đồng ý ly hôn  
  Gai của hoa hồng  
  Gia tài  
  Giá trị  
  Giá trị của hòn đá  
  Giá trị của lòng biết ơn  
  Giá trị của những câu hỏi  
  Giá trị tiêu biểu  
  Giấc mơ  
  Giáo chủ  
  Giáo dục  
  Giáo Dục 2  
  Giáp mặt cuộc đời  
  Giàu có  
  Gió, cây và lá  
  Giọt máu tình yêu...!  
  Giọt nước mắt cám ơn  
  Giữ khoảng cách  
  Giúp đỡ  
  Góc khuất của trái tim  
  Hai cha con người mù  
  Hai chiếc hộp  
  Hai chiếc nhẫn và 3 cánh tay  
  Hai con gấu thi tài  
  Hai hiệu cắt tóc  
  Hai mảnh giấy yêu thương  
  Hai người đàn ông và một người đàn bà  
Trang 3/7 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7  Trang sau