Một lần,
hai thầy trò đi qua một khu rừng, lúc đó đã là giữa trưa, trời rất nóng. Người
thầy cảm thấy khát nước, bèn bảo học trò:
- Con
quay lại khe nước mà chúng ta mới đi qua, lấy chút nước mang về
đây.
Người
học trò quay lại khe nước, nhưng nó quá nhỏ, lại vừa có vài chiếc xe chạy qua,
nước trong khe rất dơ, nước này giờ không thể dùng để uống được nữa. Bèn quay
lại nói với thầy:
- Nước
trong khe giờ đã bị vẩn đục mất rồi, không thể uống được nữa, chúng ta tiếp tục
đi thôi, không xa phía trước có một dòng sông, chúng ta có thể lấy nước ở đó
uống.
Người
thầy nói:
- Không
được, ta nhất thiết phải quay lại khe nước đó.
Người
học trò nghe thấy thế trong lòng tỏ ra vô cùng bất mãn, bởi vì anh ta biết nước
ở đó vốn đã không thể uống được. Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng cảm thấy khát.
Nhưng anh ta vẫn tuân lời thầy, sau đó quay về nói:
- Sao
thầy cứ nhất mực phải uống nước ở khe đó?
Người
thầy không trả lời mà chỉ nói:
- Con cứ
quay lại lần nữa đi.
Khi
người học trò này đến khe nước lần thứ ba, thì bùn đất đã lắng xuống hết, nước
trong khe đã trong y như ban đầu, ngay cả cặn cũng không còn thấy nữa. Nhìn dòng
nước giờ đã trở nên trong sạch, người học trò vô cùng vui sướng, vội múc nước
mang về.
Sau đó
quỳ dưới chân thầy nói:
- Sư phụ
đã dạy cho con một bài học vô cùng quý giá: đó là không có gì là vĩnh viễn, chỉ
cần có lòng nhẫn nại, thì sẽ vượt qua mọi khó khăn. Cũng giống như dòng nước
kia, bùn đất rồi cũng lắng xuống, cặn bã cũng trôi đi, nước lại trở nên trong
sạch như lúc ban đầu.
Người
học trò lại hỏi sư phụ:
- Hai
lần đầu sư phụ bảo con đi lấy nước, có phải con nên làm gì để nước trở nên trong
sạch?
Người
thầy trả lời:
- Con
không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở đó và chờ đợi. Nếu như con chạm vào, thì
dòng nước sẽ bị vẩn đục ngay. Nước vốn không ngừng luân chuyển, con chỉ việc để
mặc nó, tự nhiên nó sẽ trong lại thôi.