Philíp Wader ngồi trong phòng làm việc và đọc lại
bức thư vừa viết xong:
"Laura yêu thương!
Việc làm của anh sẽ làm em ngạc nhiên và rất có
thể, sẽ làm em đau khổ. Anh biết rằng em đã yêu người khác, còn anh lại yêu em
hơn cả cuộc đời mình. Chính vì vậy mà hôm nay, lần cuối cùng, anh nâng cốc rượu
có thuốc độc vì em. Anh đã thật hạnh phúc trong 4 năm qua - 4 năm em là vợ của
anh. Anh hành động như vậy là vì muốn giải thoát cho em khỏi sự ràng buộc, vì
hạnh phúc của em.
Anh vẫn là của em cho tới phút cuối
cùng.
Phillip”
Đây không phải là một trong những tuyệt tác của
mình - Ông nghĩ - Nó quá ư uỷ mị, nhưng nhất định nó sẽ làm cho nhiều độc giả
phải khóc thầm, nếu được đăng lên báo. Nếu… Ông bỗng nói thành lời và thở dài
não ruột. Lẽ nào các báo ngày mai sẽ đăng cáo phó ta? Ông nhắm mắt lại và hình
dung ra các hàng tít lớn: Một tiểu thuyết gia nổi tiếng đã tự vẫn ở tuổi 54.
Người ta sẽ viết gì về mình? Những tác phẩm nào của mình sẽ được người đời yêu
thích nhỉ? Rồi thiên hạ sẽ đánh giá ra sao về tài năng của mình? Hay chẳng ai
nói về những thứ ấy, mà người ta chỉ bàn tán về mối tình bất hạnh của mình với
cô vợ trẻ chỉ bằng tuổi đứa con gái đầu của mình? Ông mỉm cười chua chát. Nhưng
nói cho cùng thì ông đâu còn biết được tất cả những gì thiên hạ đàm tiếu hay ca
ngợi ông, một khi ông không còn trên cõi đời này nữa. Tuy nhiên, cũng có thể mọi
việc sẽ khác nếu ông nghĩ lại.
Lần đầu, khi Doll Talbot, gã thư ký của ông xuất
hiện, ông đâu có ngờ được rằng sẽ có lúc ông và gã phải chơi cái trò may rủi với
cuộc đời. Điều gì đã xảy ra thế này? Họ lại vẫn hẹn hò với nhau như 6 ngày trước
đây, khi lần đầu tiên ông chứng kiến sự phản bội của nàng. Ông hoàn toàn có
quyền ly dị với cô vợ trẻ và đuổi cổ Talbot. Khi ấy, ông sẽ sống giàu sang nhưng
hoàn toàn cô độc, còn họ sẽ sống với nhau nhưng trong cảnh khốn cùng. Cả hai
kiểu sống như vậy đều không làm cho Phillip Wander hài lòng. Vì vậy Talbot mới
đề nghị phương án như hôm nay:
- Chúng ta sẽ gặp nhau - Gã nói - và đặt hai cốc
rượu. Một trong hai chiếc cốc đó có bỏ thuốc độc. Tôi cùng với ngài, thưa ngài
Wander, sẽ uống. Một trong hai ta sẽ chết. Người còn lại được
Laura.
- Thế còn tài sản của ta? - Ông ngắt lời gã - Đây
mới là vấn đề chính phải không? Nếu tôi dùng chứng cứ và tiến hành ly dị, thì
Laura sẽ chẳng còn gì. Nhưng nếu tôi chết, cô ấy sẽ trở thành quả phụ giàu
có.
- Vâng đúng như vậy - Gã thư ký hồ hởi - Cô ấy đã
quen sống trong giàu sang phú quý cùng ngài, vì vậy tôi không muốn tước đi của
cô ấy đặc ân đó. Nhưng chúng tôi đã yêu nhau, biết làm sao được. Mọi việc đều
xảy ra thật không ngờ…
Ngước nhìn Talbot, ông chua xót nhận ra rằng gã có
cái mà ông chẳng bao giờ còn có được. Ông không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Laura,
nhưng ông cũng không muốn nàng phải sống trong nghèo
khổ.
Một tuần sau đó, họ bắt đầu nghĩ ra các chi tiết cụ
thể cho một trận quyết tử. Talbot phải kiếm một loại độc dược mà khi cho vào
rượu cognac, nó không làm rượu biến màu và thay đổi mùi
vị.
Cuộc quyết đấu được ấn định vào 20 giờ ngày chủ
nhật. Hai người phải viết hai chúc thư để sau đó cảnh sát không buộc tội kẻ còn
sống vì tội bức tử kẻ kia.
Đã 19 giờ 30.
- Em đây mà, anh Phin - Laura lách nhẹ vào phòng và
đóng chặt cửa lại - Em phát điên lên mất vì không biết tin tức gì về
anh.
- Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi - Ông lắp bắp. Nhìn
nàng, lại một lần nữa, ông cho rằng quyết định của mình là hoàn toàn chính xác.
Nàng lả lướt, thanh tú, nhẹ nhàng và uyển chuyển như một con mèo con sà vào lòng
ông, nhìn ông đắm đuối. Nàng hãy còn thơ ngây lắm - Ông nghĩ và nhẹ nhàng vuốt
mái tóc vàng óng mượt như tơ và thơm như cánh hoa đồng nội. Lúc này, ông không
còn lòng dạ nào để trách cứ nàng.
- Em sợ lắm, Phin - Laura nói - Khi anh và Doll nói
chuyện với nhau, em cứ nghĩ đó chỉ là trò đùa. Nhưng đó là sự thật
à?
- Thật. Anh đã viết xong thư rồi. Ở trên bàn ấy. Em
có muốn đọc không? - Ông giơ tay với bức thư và đưa cho Laura. Nàng giở ra, đọc.
Ông quan sát nàng mà chẳng hề tỏ ra có chút tự hào nào. Nàng gấp tờ giấy lại,
thốt lên:
- Ôi, anh, em xúc động lắm. Anh tốt với em quá,
ngay cả khi em đã làm những việc tồi tệ.
- Không phải thế đâu em. Đơn giản vì em gặp một
người cùng lứa tuổi và đem lòng yêu anh ta mà thôi.
- Không. Em chỉ yêu anh mà thôi. Còn với Doll, đó
không phải là tình yêu. Với anh ta em chỉ có một cảm giác thật thấp hèn. Em thật
là mù quáng, không nhận ra lòng tốt và sự cao thượng của anh. Bây giờ, khi có
thể mất anh, em mới nhận ra rằng em yêu anh biết chừng nào, em cần anh biết bao.
Phin, anh không được chết.
- Nếu em nghĩ thế - Ông mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ
nhõm - thì không ai phải chết cả. Chúng ta đề nghị với Talbot hãy để chúng ta
yên và làm một bữa tiệc.
- Ôi, giá như mọi chuyện có thể đơn giản như
vậy!
Nàng gục đầu vào ngực ông và thỏ
thẻ:
- Anh không thể nào tưởng tượng được anh ta có ý
nghĩa như thế nào đối với em đâu. Đó không phải là tình yêu. Vâng, hoàn toàn
không phải là tình yêu. Nhưng em không thể nào dứt ra khỏi anh ta được. Một sự
ham muốn về thể xác đến kỳ lạ. Chỉ cần anh ta đụng tới em hoặc nhìn em thôi là
em đã thấy nóng bừng cả người lên rồi. Thật là kinh khủng khi phải nói ra điều
này. Em căm thù mình vì đã làm cho anh đau khổ. Nhưng em muốn anh hiểu tất cả.
Em có hứa với anh bao nhiêu lần chăng nữa, rồi cũng sẽ bội ước, một khi Doll còn
sống anh ta sẽ lại chinh phục em.
- Còn nếu như hắn chết đi thì
sao?
- Thì khi ấy chúng ta lại sống với nhau hạnh phúc
như xưa.
Nàng ngước đầu lên, nhìn sâu vào mắt
ông:
- Anh Phin, chúng ta phải làm sao để Doll phải
chết.
- Nhưng anh sợ rằng số phận đã an
bài.
- Chúng ta không được bỏ lỡ cơ hội này. Suốt thời
gian qua, em cứ nghĩ về điều này. Nhưng anh là người được quyền nâng cốc trước
phải không?
- Cả hai đã thoả thuận như
vậy.
- Vấn đề là ở chỗ, anh còn nghi ngờ em chứ Doll thì
tin em lắm. Anh ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng anh và em đã dàn xếp để chống lại
anh ta.
- Có nghĩa là…? - Ông chưa hiểu hết ý
nàng.
- Các anh đã quyết định dùng loại ly nào
chưa?
- Loại cốc to có vẽ hình thượng đế và các nữ thần,
chúng vẫn luôn là những vật hài hước đối với em ấy
mà.
- Vậy thì vấn đề sẽ rất đơn
giản.
Nàng đứng lên đi lại chiếc tủ lớn, lôi ra hai cái
ly to và đặt xuống bàn.
- Anh có biết em sẽ làm gì không? - Khuôn mặt nàng
rạng rỡ hẳn lên - Em sẽ rót cho anh vào cốc này - Nàng chỉ vào chiếc cốc có vẽ
hình thần Zeus - Còn thuốc độc, em sẽ cho vào chiếc cốc kia có hình thần
Apollon.
- Ừ, cũng dễ nhớ thôi.
- Anh ta sẽ không bao giờ biết được điều này -
Laura thì thào - thậm chí khi uống phải thuốc độc, anh ta cũng chỉ nghĩ rằng
mình không gặp may mà thôi. Và khi ấy, ôi anh thân yêu, mọi chuyện sẽ còn tốt
đẹp hơn xưa.
Laura bỏ ra ngoài; Wander uể oải đứng vậy, cầm hai
cái ly lên và đi lại chiếc tủ để chúng vào chỗ cũ, sau đó mở cửa phòng. Ông chưa
hết bàng hoàng vì không ngờ câu chuyện lại chuyển hướng nhanh như vậy. Nàng vẫn
yêu ta - Ông nghĩ.
… Nhưng rồi vừa mở cửa phòng cho tình địch thì hình
ảnh thần Zeus và Apollon lại hiện lên trong ông và ông lại nghi
ngờ.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên để phí thời gian
- Rõ ràng là Talbot không giữ được bình tĩnh nữa. Y rút từ túi áo khoác một gói
nhỏ thuốc độc, đi tới cái tủ và đặt gói thuốc đó xuống bên cạnh mấy chiếc ly.
Sau đó, y rút găng tay cho vào túi áo khoác và treo ở góc
nhà.
- Cậu đã viết xong chúc thư chưa? - Wander
hỏi.
- Đây thưa ngài - Talbot đưa cho Wander phong
thư
- Còn của tôi trên bàn ấy - Wander nói và đọc dòng
chữ trên phong bì "Gửi những người liên quan đến vụ việc này”. Ông rút ra một tờ
giấy gấp tư và đọc: "Người đàn bà mà tôi yêu đã không hề yêu tôi, còn tôi lại
không thể nào sống thiếu cô ta được, vì vậy tôi quyết định uống thuốc độc để tự
tử. Vĩnh biệt! Doll Talbot”.
Văn phong thì chưa hay lắm, nhưng cái cần nói thì
đã nói được. Dù sao, Talbot cũng không nổi tiếng đến mức khiến giới báo chí bới
lông tìm vết.
- Tất cả đều rõ ràng - Talbot khẳng định sau khi đã
đọc xong chúc thư của Wander - Và nếu ngài không có ý kiến gì về bức thư của tôi
thì coi như mọi việc đã được giải quyết. Laura, em vào đi, chúng tôi đã sẵn
sàng.
Nàng lặng lẽ bước vào, cúi gằm mặt, không hề ngước
mắt nhìn người tình. Nàng sợ ta phát hiện ra sự phản bội trong ánh mắt của nàng
- Wander nghĩ - hay ngược lại, nàng sợ rằng ánh mắt của nàng sẽ làm lộ kế hoạch
của ta?
- Tôi cũng sẽ đặt chúc thư của tôi lên bàn? -
Talbot cầm lá thư từ tay Wander, cho vào phong bì - Ngài chứng nhận cho tôi là
tôi đã đưa ngài xem trước khi uống thuốc độc. Và tất nhiên, khi… khi mọi việc
kết thúc, kẻ nào sống sót cần phải đốt chúc thư của
mình.
- Anh, anh đã đưa… đến chưa? - Laura run rẩy hỏi và
vẫn không hề ngước nhìn Talbot.
- Rồi! Cái gói anh để trên mặt tủ. Em hãy cho vào
một cái ly, rót rượu bằng nhau. Còn bây giờ, bọn anh sẽ quay lưng lại phía
em.
- Khi nào làm xong - Wander nói thêm - Em hãy đặt
vào chiếc khay và đặt lên bàn anh, rồi bọn anh sẽ lựa
chọn.
Cả hai nhìn theo Laura đi lại cái tủ và cùng quay
đầu lại phía cửa.
- Thuốc độc sẽ có tác dụng rất nhanh - Talbot thì
thầm -… Và tôi hy vọng rằng sẽ không kịp đau đớn.
Wander không nói nổi một lời nào. Đầu óc ông quay
cuồng. Nàng có lừa dối không? Ta có thể tin được nàng
không?
Tiếng chân nàng rõ dần. Khi nàng vừa tới bàn, cả
hai cùng quay phắt lại. Đôi tay người đàn bà run lên bần bật khi nàng đặt khay
xuống bàn, rượu trong hai cái ly đều tràn cả ra
ngoài.
- Hãy rót một ly nữa cho em đi! Theo anh thì em
cũng phải uống. Nghĩa là phải rót ba ly - Nàng ngoan ngoãn quay lại chiếc tủ để
rót cốc rượu thứ ba. Wander dán chặt mắt vào hai cái ly để ở
trong khay bạc. Cả hai ly đều bằng nhau, màu sắc như nhau. Chúng chỉ khác nhau ở
hai hình vẽ bên ngoài: một - thần Zeus; chiếc kia - thần Apollon. Zeus hay
Apollon? Apollon hay Zeus? Theo lời Laura thì thuốc độc được bỏ vào cái ly có vẽ
hình thần Apollon. Như vậy thì chiếc ly có hình thần Zeus là vô hại. Nhưng nếu
như Laura lừa dối ông thì sao? Ông liếc nhìn Doll Talbot, còn y lại chăm chú
theo dõi Laura rót ly rượu thứ ba. Đã 6 tháng qua, nàng là tình nhân của y. So
với y, ông già hơn nhiều và không có khả năng đem tới cho nàng bất kể điều gì
ngoài tiền bạc. Nếu nàng bỏ thuốc độc vào chiếc ly vẽ hình thần Zeus thì nàng sẽ
được cả tiền bạc lẫn tình nhân trẻ. Thôi được rồi, ta sẽ nâng ly rượu Apollon,
phá tan âm mưu của chúng, vạch mặt Talbot và ta lại sống với nàng. Nhưng nếu
nàng nói thật thì sao? Nàng đã từng thật âu yếm với ta đó sao? Ta tin nàng nói
thật. Hơn 3 năm qua, nàng thật chung thuỷ với ta. Còn sự dan díu với Talbot
chẳng qua chỉ là sự ham muốn nhất thời. Nàng đã chẳng nói với ta rằng nàng hiểu
điểm yếu của mình và khẳng định rằng chỉ có cái chết của kẻ kia mới có thể giải
thoát nàng khỏi thứ tình cảm nô lệ ấy. Tin được nàng
chăng?
Laura đi lại gần ông với chiếc ly trong tay. Nàng
nhìn chồng đắm đuối đến mức làm tin ông đập rộn hẳn
lên.
- Ngài chuẩn bị xong chưa? - Talbot phá tan bầu
không khí im lặng - Xin ngài chọn đi!
- Được rồi.
Ông đi lại gần chiếc khay, giơ tay ra và ông rụt
tay lại, dao động: Zeus hay Apollon? Apollon hay Zeus? Ông có cảm giác rằng hai
vị thần linh này đang nín thở chờ ông lựa chọn. Và… cuối cùng ông quyết định:
Thà vì lòng tin mà chết còn tốt hơn là sống mà biết nàng phản bội. Điều tồi tệ
nhất trên đời này là chết vì thiếu lòng tin.
Ông chọn chiếc ly vẽ hình Zeus. Theo thói quen, ông
giữ chặt chiếc ly trong lòng bàn tay để rượu ấm lên và đưa lên mũi. Một mùi cay
nồng dễ chịu. Phải chăng đây là mùi thuốc độc? Ông hít mạnh một lần nữa. Lại chỉ
vẫn là mùi rượu Cognac quen thuộc.
Talbot vội vàng nâng chiếc ly còn lại, đưa lên
miệng và liếc nhìn Wander.
- Vì người đàn bà mà cả hai chúng ta cùng yêu
quý.
- Vì Laura -Wander lắp
bắp.
Cả hai người đàn ông cùng một lúc đưa ly lên miệng
và nốc một hơi rồi lặng lẽ đứng im chờ đợi. Bỗng nhiên, Wander cảm thấy lạnh
toát cả người, hai chân gần như khuỵu hẳn xuống. Một câu hỏi kinh hoàng xuất
hiện trong ông: Ta trúng độc chăng? Triệu chứng gì thế này? Bao lâu thì thuốc
độc có hiệu nghiệm?
Ông rất muốn ngước nhìn Laura để có câu trả lời
trên khuôn mặt nàng, nhưng không tài nào quay đầu lại nổi. Đúng lúc ấy Talbot
thét lên:
- Trời ơi cổ họng tôi cháy mất rồi! Chiếc ly rời
khỏi tay y rơi xuống sàn nhà. Một tay y cấu chặt lấy yết hầu, tay kia bịt miệng,
quỵ xuống đất, toàn thân oặt xuống.
- Trời ơi, cứu tôi với… Talbot quằn quại trên nền
nhà, chân tay giật liên hồi, co quắp, trào bọt mép… và… tắt
thở…
- Thế là xong, Laura
nói.
- Đúng - Wander đặt ly xuống khay, liếm đôi môi khô
cứng. Ông cố tránh không nhìn cái thi thể đang nằm bất động trên tấm thảm, lùi
lại vài bước và thả mình xuống chiếc ghế bọc da bên bàn làm việc. Toàn thân ông
ướt đẫm mồ hôi.
- Bình tĩnh lại, anh - Laura đi lại bên ông - Chúng
ta phải dọn dẹp hiện trường trước khi cảnh sát đến.
Ông ngước mắt nhìn nàng và cảm phục sự bình tĩnh
của nàng. Nàng đã tiễn đưa nhân tình của mình về thế giới bên kia mới nhẹ nhàng
và bình thản làm sao! Nhưng quả là nàng có lý: Cần phải thu dọn mọi thứ trước
khi nhà đương cục tới.
- Anh, anh đã chuẩn bị rồi đây - Cố gắng lắm ông
mới giữ để cho hai hàm răng khỏi va vào nhau.
- Xin chúc mừng anh - Nàng đưa cho ông ly rượu của
nàng - Anh cần phải thật bình tĩnh.
Ông đón ly rượu từ tay nàng, uống liền một hơi và
cố nở nụ cười để nàng vui. Nhưng ngay lúc đó trong mắt nàng xuất hiện một tia
chớp làm ông lạnh toát người.
- Xong rồi, Doll - Nàng nói một cách thản nhiên -
Đứng dậy đi, ông ta đã uống.
Wander vô cùng kinh ngạc, cái xác chết bỗng ngóc
đầu và từ từ đứng dậy. Mắt Wander bỗng tối sầm lại, cả căn phòng chao đảo, dạ
dày bỗng đau nhói lên. Họ đã thắng cuộc rồi - ông nghĩ - Mình chọn ly nào cũng
chẳng có ý nghĩa gì, Laura đã bỏ thuốc độc vào cốc rượu thứ ba, cốc rượu của
nàng.
Ông gục xuống ghế, úp mặt vào chiếc cốc vẫn còn giữ
nguyên trên đầu gối. Hình ảnh cuối cùng mà ông nhìn thấy là hình vẽ trên chiếc
ly: Diana bán khoả thân với bộ cung tên - Nữ thần săn
bắn.