Ngày 20.11, tôi gặp lại một học trò cũ, em kể:
- "Hồi học với cô, mẹ em bị bệnh nan y, em phải lo cho sáu
em nhỏ, đêm đi học, ngày đi làm, chiều nào em cũng phải chạy
đến trường mới kịp giờ học, có nhiều hôm phải mặc áo lót còn ướt, lạnh mà vẫn mong gió
nhiều, muộn mà vẫn muốn đường dài, để đến lớp áo kịp khô...”
Nhớ lại khi xưa, những
lúc bị tôi nêu tên trước lớp vì quá lười, em chỉ cúi đầu không nói, nước mắt rơi lã chã xuống bàn... Lòng tôi tràn đầy hối
hận.
Tôi muốn hỏi:
- "Sao ngày xưa em không nói?”
Nhưng tôi chợt nhớ:
- "Ngày xưa tôi chưa bao giờ hỏi...”