Một ngư
dân có kỹ thuật đánh cá rất tài, được mọi người tôn là "Ngư vương”. Nhưng khi về
già, Ngư vương rất buồn, bởi vì kỹ thuật đánh cá của ba người con trai ông đều
rất bình thường.
Vì vậy,
ông thường hay kể nỗi khổ tâm của mình với mọi người:
- Tôi
không thể biết được tại sao kỹ thuật đánh cá của tôi tốt như thế, mà con tôi lại
kém đến vậy? Tôi đã truỳên thụ tất cả mọi kỹ thuật cho chúng. Khi chúng còn nhỏ,
tôi chỉ cho chúng từ những điều cơ bản nhất, chỉ cho chúng cách đặt lưới làm
sao, giăng lưới ở đâu để bắt được nhiều cá nhất, chèo thuỳên thế nào để không
làm cho cá sợ, và khi nào thì quăng lưới để bắt cá. Còn khi chúng lớn, tôi lại
chỉ cho chúng nhận biết thủy triều, thông tin về cá. Tất cả những kinh nghiệm
tôi tổng kết bao nhiêu năm, tôi không giữ lại gì mà truyền hết cho chúng, nhưng
kỹ thuật của chúng vẫn không thể bằng tôi.
Sau khi
nghe ông ta nói, có người hỏi:
- Mỗi
lần chúng giăng lưới, ông có giúp chúng không?
- Có, để
chúng có thể có được kỹ thuật tốt nhất, tôi dạy rất tỉ mỉ.
Mỗi lần
chúng ra biển, ông có đi theo không?
- Có, để
tránh chúng lạc đường, tôi luôn đi theo hướng dẫn.
Người
kia lại nói:
- Nhưng
đó cũng chính là sai lầm của ông. Ông chỉ truyền thụ cho chúng kỹ thuật, mà
không để cho chúng tự vận dụng. Một người chỉ biết lý thuyết, mà không biết vận
dụng chúng vào thực tế, thì cũng giống như không có kinh nghiệm, làm sao có thể
thành thục.