Hạ
đứng lặng bên đường nhìn chiếc xe máy vừa phóng qua mình. Cô gục xuống bên vệ
đường. Cô cảm thấy khó thở, cảm thấy tim đau thắt. Có một thứ gì đó cứ òa ập đến
trong lòng cô, uất nghẹn và đầy căm hận. Chỉ vài giây thôi cô cũng đủ nhận ra
bóng dáng của con người đó. Cô sẽ không thể nào nhầm lẫn được vì hình ảnh của
anh khắc sâu vào tâm khảm cô nên dù anh chỉ lướt cô cô, cô cũng sẽ nhận
ra.
Nếu
là bình thường, Hạ sẽ gọi anh thật lớn vì chỉ thoáng thấy anh cũng làm cho bầu
trời của cô trong trẻo lên lạ thường. Nhưng lần này, Hạ không thể cất được tiếng
gọi. Có điều gì chặn nơi cổ họng và nước mắt cứ trào ra vô thức. Đó là anh!
Nhưng ngồi đằng sau anh là một người con gái khác. Cô ấy ôm anh thật chặt, khẽ
đặt lên má anh một nụ hôn. Cảnh tượng đó ai cũng có thể hiểu: Họ là một
đôi!
Thực
ra Hạ đâu phải là người đàn bà duy nhất trong đời anh. Cô càng không phải là
người đầu tiên. Hạ biết rất rõ anh đã có vợ nhưng tình yêu làm cô không thể nào
rời khỏi anh. Đã gần 3 năm rồi, Hạ từ chối tất cả những người đàn ông khác đến
với cô. Cô dành trọn con người và tình yêu của mình dành cho anh dù biết anh đã
thuộc về một người phụ nữ khác. Anh có một người vợ hiền, hai đứa con thơ và
việc đến với cô chỉ là ảo vọng không bao giờ thành hiện
thực.
Trước
đây, Hạ cũng không thể nào tưởng tượng rằng có ngày cô lại thành người thứ ba
như vậy. Nhưng rồi khi gặp anh, có lẽ cô đã không làm được điều mà lí trí mình
bắt buộc. Cô biết anh yêu cô nhưng cô là người đến sau và anh không thể nào từ
bỏ gia đình được. Cuộc sống đôi khi vẫn vậy, không phải người vợ sống trọn đời
đã là người mà ta yêu nhưng người ta yêu cũng không hẳn là người sẽ ở bên ta
trọn kiếp. Hạ và anh đúng là như vậy, số phận quá tàn nhẫn khi để hai người gặp
nhau khi đã muộn màng.
Hạ
tin là anh yêu cô bởi vì nếu không yêu thì đàn ông thường sẽ chẳng ngần ngại mà
nhận lấy những gì người con gái dâng hiến. Nhưng anh thì khác, anh thừa nhận yêu
cô nhưng anh cũng chối từ tình cảm ấy. Anh luôn giữ khoảng cách vì anh muốn cô
hãy tìm cho mình một người mà cô có thể lấy làm chồng, một người không vướng bận
và không thuộc về ai.
Hai
năm qua, mỗi lần Hạ cần anh đều đến bên cô, giúp đỡ cô tận tình nhưng chưa bao
giờ anh đồng ý đi quá giới hạn với Hạ. Anh muốn giữ cho cô sự trinh nguyên nhất,
ít nhất là về thể xác. Cái anh cần đó là anh hiểu cô yêu anh. Vậy đã là một niềm
an ủi. Anh không thể cưới cô vì thế anh không muốn làm cô khổ. Chính điều đó
càng làm Hạ yêu anh và không thể nào rời xa anh dù không biết bao lần cô muốn
"là người phụ nữ của anh” nhưng anh từ chối.
Hạ
chấp nhận là người phụ nữ phía sau lưng anh mà không đòi hỏi điều gì. Thứ khiến
cô buồn nhất chính là anh không cho cô một lần được trao cho anh những gì quý
giá nhất. Hạ tin mình sẽ không hối hận vì điều đó. Cô luôn tin rằng không phải
ai trong đời cũng tìm được người mình yêu vì thế cô tự nguyện ở bên anh dù anh
không thể nào cho cô một thân phận. Nhưng ngay cả vị trí đó, anh cũng không cho
cô cơ hội trọn vẹn.
Hạ
mặc kệ, Hạ luôn ở bên anh. Hạ không bắt anh phải có trách nhiệm, càng không bắt
anh phải cưới cô. Cứ lặng lẽ ở bên anh như vậy đã là quá đủ rồi. Hạ chờ đợi một
ngày anh sẽ mềm lòng và sẽ thuộc về cô. Cô sẽ có một đứa con với anh, làm mẹ đơn
thân và tôn thờ tình yêu ấy suốt đời…
Vậy
mà chiều nay Hạ mới nhận ra bộ mặt của anh, của người đàn ông mà bấy lâu nay cô
vẫn luôn nghĩ là đạo mạo. Vì anh ta mà cô từ chối tất cả hạnh phúc. Cô không chỉ
yêu anh mà còn trân trọng con người và đạo đức của anh. Nhưng chiều nay, giữa
dòng phố đông, anh lại tay trong tay với một người con gái khác không phải vợ
anh. Họ hôn nhau tới mức trơ trẽn và thô bỉ. Họ không ngần ngại trao nhau những
cử chỉ yêu thương giữa phố phường.
Cô
không phải là người phụ nữ duy nhất không phải vợ anh ở bên anh. Có bao nhiêu cô
gái ngây thơ và khờ khạo tin rằng anh tử tế để sẵn sàng dâng hiến cho anh cả con
tim và thân xác? Hạ đau đớn vô cùng nhưng cô không gục ngã. Cô vốn là người như
vậy. Yêu anh biết là không thể tới cùng anh cô cũng dám đánh đổi để miễn là gần
anh. Và khi biết anh không xứng đáng với tình yêu đó, Hạ có đủ dũng khí để
quên.
Một
tháng sau đó, Hạ điểm tô cho mình thêm xinh đẹp và chấm dứt mọi liên lạc với
anh. Anh cũng không hề điện cho cô. Hạ tự hứa với lòng mình cô sẽ sống và sẽ yêu
một người xứng đáng hơn anh, một người sẽ có thể cầu hôn cô chứ không phải là
cam phận đứng sau như khi yêu cô…
Nhìn
Hạ tươi tắn sau cú sốc tinh thần ấy, anh mỉm cười chua xót. Từ khóe mắt anh lăn
dài những giọt lệ. Buổi chiều hôm đó Hạ không biết rằng sau những cái hôn và ôm
đó, anh đã khóc. Đó là một màn kịch mà anh dựng lên. Nếu anh không làm thế cô sẽ
không bao giờ chịu rời xa mà anh thì không muốn cô phải khổ. Anh yêu cô thật
lòng nhưng tình yêu đó đến quá muộn màng nên dù yêu anh cũng phải từ bỏ. Anh
không thể ích kỉ bỏ vợ, bỏ con để yêu cô dù biết cô là người duy nhất đến giờ
mang cho anh cảm giác được yêu thương. Và anh cũng không thể ích kỉ bắt cô phải
sống cô độc vì anh…