Chú tiểu hỏi hoà thượng:"
Thưa sư phụ, người ta sợ nhất cái gì?".
Thế con cho là gì? - Hòa
thượng hỏi lại đồ đệ.
Có phải là sự cô độc
không ạ?
Hoà thượng lắc đầu:"
Không đúng!".
Thế thì là sự hiểu nhầm
chăng?
Cũng không đúng!
Là sự tuyệt vọng?
Không đúng!
...
Chú tiểu đưa ra liền mười
mấy phương án, nhưng hoà thượng đều lắc đầu.
" Vậy thì sư phụ nói
cho con xem, đó là cái gì?" - Chú tiểu chưa chịu thôi.
" Là chính
con?" - Chú tiểu ngẩng đầu, mở to mắt dường như hiểu nhưng cũng dường như
chưa hiểu, chú nhìn thẳng vào sư phụ như xin điểm hoá.
" Đúng vậy!" -
Hoà thượng cười nói - "Thực ra những điều con vừa nói như sự cô độc, sự hiểu
lầm, sự tuyệt vọng...đều là cái bóng của thế giới nội tâm của con, đều là cảm
giác mà tự con gây ra cho con thôi. Nếu con tự nghĩ là những cái này thật đáng
sợ thì đúng là con tự đánh bại con. Còn nếu con nghĩ là chẳng có gì đáng sợ cả,
ta có thể chiến thắng thì chẳng có gì có thể áp đảo con. Bởi vì một người mà
ngay cả bản thân mình cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa. Cái làm cho ta sợ
không phải là những suy nghĩ mà là chính bản thân ta".