Truyện ngắn
Chúng mình đã yêu nhau xong rồi !
 

Chia tay một tuần. Cuộc sống dường như là một cuộc sống mới với tôi. Vẫn những con đường đi về, khói bụi, xe cộ... nhưng dường như...

Cuộc sống có nhẹ nhàng hơn chút xíu khi không phải giờ đấy, ngày đấy đưa đón em. Không phải hàng đêm "tiếp chuyện bạn nghe đài". Một ngày của tôi như dài ra, nhưng nó cứ như mất phương hướng.

Yêu nhau gần một năm, thời gian cũng đủ để biến một mối tình ngọt ngào trở lên nhàn nhạt, biến những kỷ niệm đã qua trở thành những sự kiện bình thường trong đời.

Tôi yêu em trong một ngày đặc biệt. Ngày sinh nhật chung của đôi ta. Trước đó chỉ vài phút thôi, tôi cầm lấy bàn tay em và bị gạt phăng ra. Khi đồng hồ chỉ qua 12h, em ôm lấy tôi. Một cái ôm định mệnh mà tôi đã nghĩ số phận tạo ra để gắn bó 2 chúng tôi mãi mãi.

Thế rồi chúng tôi chia tay. Người đưa lời trước là tôi nhưng người chán trước có lẽ là cô ấy. Tôi phải đi thật xa và còn lâu nữa mới quay về. Tôi không muốn em chờ đợi tôi. Dù thời gian tôi ra đi là 1 năm nữa, nhưng tại sao cứ phải kéo dài một mối tình đã có giờ chết?

Tôi không muốn em lãng phí thời gian đến vậy. Còn nhiều người xứng đáng với tôi hơn em, chỉ có điều, cách mà tôi cư xử vào thời điểm đó là quá tệ. Tôi nói với em rằng, tôi sẽ phải ra đi, ít nhất là 4 năm. 1 tháng liền sau lời thông báo định mệnh đó, tôi cố gắng rời xa em, để em dần dần quen với cảm giác không có tôi. Và em đã quen thật!

Tôi thực sự yêu em! Cũng chính vì thế, tôi thấy chán yêu em hơn bao giờ hết. Mỗi lần đi chơi với em, môi tôi khô, mỗi cái đụng chạm cơ thể trở nên vô cùng miễn cưỡng. Và em cũng chỉ dựa đầu vào vai tôi, thi thoảng thở dài.

2 chúng tôi, dựa vào nhau, một cái dựa chẳng có gì vững chãi, một cái dựa như thể nói rằng: "Chúng ta sẵn sàng rời bỏ nhau".

1 tháng đó, tôi không hôn em nổi một cái cho ra hồn. Nhạt nhẽo, nghĩa vụ... em cũng cảm thấy thế. Thật kinh khủng khi 2 người yêu nhau biết trước rằng ngày mai họ sẽ phải tự nguyện chia tay nhau... Tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn để vượt qua thử thách quá lớn này.

Tôi mất thói quen xem điện thoại vào buổi tối. Nhìn ra xa xa ngoài cửa sổ, có một lá cờ đang bay phần phật trong gió. Mùa đông về rồi!

33 ngày sau chia tay, buổi sáng, điện thoại của tôi réo vang. Thay vì là "Mèo bông", tôi sửa tên em thành Phương như cũ.

- Em đó hả?

- Vâng

Im lặng 10s

- Anh đang làm gì vậy?

- Anh chưa biết.

Im lặng

- Em đang ở đâu?

- Em đang ở HQV, sáng nay em đi giúp đứa bạn ở viện khoa học trên ấy làm khảo sát!

- Đi vui vẻ nhé!

Đầu kia thoát ra một hơi thở dễ chịu, tôi cũng vậy...

40 ngày. Em mời tôi đi ăn để khao em mới lĩnh tiền gia sư. Ngập ngừng trong lời mời, còn tôi cũng tỏ ra rất ngượng nghịu giống như lần đầu tiên 2 đứa đi chơi với nhau.

Em dạo này gầy và xanh quá. Nhưng đôi mắt em rất vui khi nhìn tôi. Tôi đưa em đi trên những con đường quen thuộc. Lâu lắm rồi mới lại ra ngoài, và có lẽ em cũng thế.

Chúng tôi nói những chuyện vô thưởng vô phạt, bâng quơ... trống rỗng... Tôi quay người sang ôm em từ phía sau, cơ thể ấy run run và nắm lấy tay tôi.

- Em phải sống một mình đấy nhé! Anh xin lỗi.

Trên đường về, em vẫn ngồi cách tôi một đoạn dường như sợ rằng nếu chạm vào tôi, chúng tôi sẽ không thể xa nhau được nữa.

Tôi chẳng hiểu sao, tay trái tôi với ra đàng sau rồi lại thụt lại. Nó đã thành thói quen rồi mà, nó muốn đi tìm một bàn tay khác. Tôi cảm thấy có một giọt nước mắt lăn trên lưng mình. Bàn tay quen thuộc chạm vào tay tôi, khẽ luồn các ngón tay vào tay tôi và siết chặt.

Trái tim tôi bắt đầu đau nhói!

Chỉ còn một con dốc nữa thôi, sẽ về nhà, tôi và em sẽ phải chia tay, một cái chia tay khác hẳn tất cả các lần chia tay trước - tôi nghĩ thế!

Một tiếng hít vào từ phía sau, em nắm lấy áo tôi và nói:

- Anh!

Tôi khựng xe lại vì tôi biết là điều gì.

- Em muốn được hôn anh lần cuối!

Tất cả hình ảnh của thời yêu nhau tràn về trong tôi. Tôi chưa bao giờ bị cảm xúc đau khổ và hạnh phúc đùa cợt đến thế. Đau vì đó là nụ hôn cuối cùng. Hạnh phúc vì, trái tim tôi nhận ra rằng, tôi yêu em nhiều biết bao nhiêu.

Em ngồi yên phía trước, cả hai đứa lại nhìn ra xa... 5 phút trôi qua, chẳng ai nói lời nào, chẳng ai muốn nụ hôn cuối cùng đến sớm cả. Tôi lại vòng tay ôm em thật khẽ:

- Em đã làm cho anh hạnh phúc rất nhiều. Cảm ơn em!

Em quay lại, khuôn mặt đau khổ trực muốn hôn tôi, tôi đẩy em ra:

- Đừng! Sợ rằng, bọn mình sẽ lại không xa nhau được đâu!

Em lùi lại ngần ngại. Không khí lại trở lên lặng lẽ.

Tôi nhảy xuống xe, bắt đầu nói đến những chuyện khác cho em vui, bởi tôi cũng không muốn lần hẹn cuối cùng kết thúc nhanh đến thế! Em cười rồi nhẹ nhàng ôm tôi. Đó là một trong những lúc đau khổ nhất của cuộc đời. Rồi đây, 2 sinh linh trẻ tuổi chúng tôi sẽ phải xa nhau mãi mãi. Trong khi trái tim tôi vẫn yêu em, rất yêu!

Tôi ngẩng mặt lên trời, nước mắt rơi xuống. Em đặt môi vào đó, nụ hôn ngọt ngào mà mặn chát. Đây mới là lần thứ 2 em chủ động hôn tôi: lần đầu tiên và lần cuối cùng!

Trên đường trở về, chúng tôi chỉ nói đến những chuyện vui, những chuyện sung sướng về sau. Em cười khúc khích, còn tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng.

- Tạm biệt em! Cảm ơn vì bữa ăn!

- Ôi chết, thế lần sau không dám mời nữa đâu!

Sau này, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Và toàn là những chuyện đáng tiếc! Nhưng với tôi, kỷ niệm về em kết thúc từ buối tối đó, từ nụ hôn cuối cùng đó.

Trong tôi, em vẫn luôn rất đẹp và thành thiện. Tôi chỉ sợ một điều "liệu em có hạnh phúc hay không", nhưng thực ra đó là điều không có cơ sở, vì tôi biết em sẽ tạo ra được điều ấy!

Tôi luôn rất buồn mỗi khi nói đến việc mình đã chia tay em. Chia tay nó hàm chứa điều gì đó thật khủng khiếp, một sự bất thống nhất mà trong khi rõ ràng chúng ta đã chia tay khi vẫn còn yêu nhau.

Ngày hôm nay, trời cũng lạnh như cách đây 1 năm. Tôi ngồi viết những dòng này để cảm tạ người đã đem cho mình hạnh phúc nhất, người đã cho tôi hiểu và trân trọng tình yêu trên đời. Tôi đã tìm ra một lời nói cho đôi ta:

Chúng mình đã yêu nhau xong rồi!
 


 
Truyện ngắn
  Chúng tôi là những thằng ngu!  
  Chuỗi ngọc lam: Tác Giả: Fulton Oursler  
  Chuyện Cá chép hóa Rồng  
  Chuyện con vịt  
  Chuyện cũ  
  Chuyện nghe trong hiệu sách  
  Chuyện ngụ ngôn con kiến và bài học quản lý  
  Chuyện nhỏ  
  Chuyến xe đêm  
  Chuyện đời gã phụ hồ  
  Chuyện đời thường  
  Cô gái hay con hổ  
  Cơ hội của DAVID  
  Có làm có chịu  
  Có một sự thật chẳng bao giờ em biết  
  Có một tâm chay  
  Có thể ngủ trong cơn bão  
  Cổ tích loài bướm  
  Con báo săn mồi  
  Con chó và người ăn mày  
  Con chuột có nhiều tài và bài học định hướng đào tạo  
  Còn dư đồng nào không con...  
  Còn gì nữa không ?  
  Con lừa  
  Con quạ ngu xuẩn  
  Con quạ tranh xương với chó  
  Con quay và bánh xe  
  Con trai  
  Con trai của ngư vương  
  Con trượt rồi bố ạ  
  Con để dành phòng tắm khi đau ốm  
  Con đường của người khác  
  Con đường thứ tư  
  Cõng em lên gác  
  Cọng rơm  
  Cuộc hẹn hò ở FLORENCE  
  Cuộc vận động của SUSIE  
  Cuốn sách và giỏ đựng than  
  Dâng hiến  
  Dấu chấm hỏi tình yêu !  
  Dấu chân trên bùn  
  DAVE  
  Di chúc  
  Dòng nước  
  Dừng cánh  
  Dừng lại để biết thương  
  Dùng tạm  
  Em Biết Anh Yêu Vợ  
  Em là đàn bà, anh có cưới không?  
  Em sai rồi  
  Em vẫn luôn yêu anh  
  Em đã nói dối ...  
  Em đồng ý ly hôn  
  Gai của hoa hồng  
  Gia tài  
  Giá trị  
  Giá trị của hòn đá  
  Giá trị của lòng biết ơn  
  Giá trị của những câu hỏi  
  Giá trị tiêu biểu  
  Giấc mơ  
  Giáo chủ  
  Giáo dục  
  Giáo Dục 2  
  Giáp mặt cuộc đời  
  Giàu có  
  Gió, cây và lá  
  Giọt máu tình yêu...!  
  Giọt nước mắt cám ơn  
  Giữ khoảng cách  
  Giúp đỡ  
  Góc khuất của trái tim  
  Hai cha con người mù  
  Hai chiếc hộp  
  Hai chiếc nhẫn và 3 cánh tay  
  Hai con gấu thi tài  
  Hai hiệu cắt tóc  
  Hai mảnh giấy yêu thương  
  Hai người đàn ông và một người đàn bà  
  Hai người đi đường và cây rìu  
  Hai thiên thần  
  Hai điều ước  
  Hạnh phúc  
  Hạnh phúc không chỉ là nụ cười  
  Hạnh phúc ở dưới chân  
  Hạnh phúc ở đâu?  
  Hạnh phúc và hai giọt dầu  
  Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh...  
  Hãy cẩn thận  
  Hãy học cách tha thứ  
  Hãy kiểm soát sự nóng giận  
  Hãy lắng nghe hay nhận một viên đá  
  Hãy nói trước khi quá muộn  
  Hãy tha thứ cho bố  
  Hãy tin vào bản thân  
  Hãy để quá khứ của hoàng hôn trôi qua…  
  Hiện tại là món quà của cuộc sống  
  Hiệu ứng tâm lý ROBERT ROSENTHAL  
  Hoa hồng tặng mẹ ngày giáng sinh  
  Hoa hồng trắng  
Trang 3/7 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7  Trang sau