Đúng năm giờ, bác Chu tài xế xe taxi phải giao xe,
nhìn đồng hồ đã năm giờ mười lăm rồi, nên bác tài đem tấm bảng "tạm thời không
đón khách” treo lên.
Đúng ngày cuối tuần, học sinh trong ký túc xá của
trường trung học số bốn mươi chạy ùa ra. Bác Chu tài xế nhịn không được thói
quen này nên dừng xe lại, nhìn học sinh đi đi lại lại, chúng nó mặc đồng phục
nhà trường, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
"Bác tài, cháu… cháu muốn ngồi xe của bác.” – Một
bé gái chân đi cà thọt lưng mang cặp sách đi đến, nhìn hai bên phải trái nói vội
vàng.
Bác tài nói phải giao xe, và chỉ có dừng xe chút
xíu thôi.
Em bé gái cúi đầu, mấy giây sau nó lại thành khẩn
nói: "Cám ơn bác, bác tài, cháu chỉ ngồi một trạm, là một trạm
thôi.”
Hai chữ "Cám ơn” làm cho bác Chu tài xế động lòng,
bác nhìn trên trên thân em bé gái mặc cái áo giặt trắng tinh, một cái cặp sách
cũ không thể cũ hơn được nữa, nên nhịn không được bèn thở dài nói: "Lên
xe.”
Em bé gái sung sướng lên xe. Xe đến khúc quanh, em
bé gái đột nhiên đằng hắng nói: "Bác tài, cháu chỉ có ba đồng bạc mà thôi, cho
nên, đến nửa trạm thì cháu xuống.” Bác tài nhìn trong kính chiếu hậu thấy em bé
gái mặt đỏ như gấc, không nói gì. Đây là xe taxi ở thành phố, giá mỗi đoạn đường
có thể là năm đồng.
Lái xe đến trạm dừng công cộng thì bác tài dừng xe
lại, em bé đứng nơi cửa vui vẻ nói: "Thật cám ơn bác, bác tài.” Bác Chu tài xế
nhìn thấy em bé gái khập khiễng đi về phía trước, đột nhiên trong lòng có chút
ái ngại.
***
Cũng từ ngày cuối tuần ấy, bác Chu tài xế mỗi ngày
cuối tuần đều nhìn thấy em bé gái đứng đợi ở cổng trường, mấy chiếc xe taxi chạy
qua, em bé gái nhìn như không nhìn, chỉ biết đứng chờ. Em bé gái đợi mình? Bác
Chu đoán và trong lòng cảm thấy ấm áp, bác lái xe đến, em bé gái từ đằng xa giơ
tay vẫy vẫy, bác Chu tài xế rất kinh ngạc, xe bác ta màu da cam giống với các xe
taxi khác, em bé gái làm sao có thể nhìn mà biết được chứ? Đây là ba đồng, đây
là một trạm. Bác tài không hỏi nó tại sao chỉ đứng đợi xe của mình, và cũng
không hỏi tại sao chỉ đi có một trạm?
Trong lòng em bé gái có một bí mật nhỏ, bác Chu tài
xế rất hiểu điều này. Một lần, hai lần, ba lần, dần dần bác Chu tài xế trở thành
thói quen. Cuối tuần trước khi giao xe, thì người cuối cùng phải chở nhất định
là cô bé thọt chân trong trường trung học số bốn mươi. Bác tài đem tấm bảng "tạm
không chở khách” treo lên, chuyên tâm đợi trước cổng trường. Em bé gái chỉ mười
bốn mười lăm tuổi mà thôi, vừa nhìn thấy ông thì giống như con nai nhỏ chạy qua
đường, lớn tiếng nói với bạn học "Tạm biệt”, bất quá chỉ năm phút đồng hồ là em
bé gái xuống xe, câu cuối cùng vẫn là: "Cám ơn bác, bác
tài.”
Hình như chỉ đợi câu nói ấy, cuối tuần bất kể là đi
bao xa thì bác Chu cũng lái xe đến trường. Có lúc giao xe bị phạt, bác ta cũng
nhất định chở em bé gái đi một đoạn đường.
***
Thời gian qua rất nhanh, tình hình này tiếp tục
thêm một năm nữa, chớp mắt mùa hè của năm thứ hai đã đến. Nhìn em bé gái mang
cặp sách thật nặng nề, bác Chu đột nhiên cảm thấy như đánh mất cái gì đó. Bác
biết em đã tốt nghiệp phổ thông cấp hai, và nó sẽ học cấp ba ở
đâu?
- "Bác tài, cám ơn bác, có lẽ đây là lần cuối cùng
cháu ngồi xe của bác, thật làm phiền bác quá. Cháu thi đậu trường trung học Tân
Tập Nhất, có lẽ nửa năm mới về nhà một lần,” em bé gái nói như thế. Bác tài từ
trong kính chiếu hậu nhìn cặp mắt em bé gái, trong lòng rất là không yên. Em bé
quả nhiên rất ưu tú, trường Tân Tập Nhất là trường điểm của tỉnh, thi đậu vào đó
thì đã bước một chân vào ngưỡng cửa đại học rồi.
- "Vậy thì bác đưa con về nhà.” – Bác tài
nói.
Em bé gái lắc đầu nói mình chỉ có ba đồng bạc mà
thôi.
- "Lần này không lấy tiền”.
Bác tài nói xong thì nhìn đồng hồ, đưa em bé gái về
nhà thì nhất định giao xe bị trễ giờ, có thể bị phạt chút tiền, nhưng có quan hệ
gì chứ? Bác muốn ngồi chung với em bé gái thêm chút nữa. Em bé gái nói địa chỉ
rất xa, còn thêm bảy trạm nữa, nửa giờ sau, bác tài dừng xe, em bé ôm cặp bước
xuống, bác tài lấy một cái hộp trong xe ra, nói:
- "Đây là món quà bác tặng
cháu.”
Em bé gái kinh ngạc tiếp nhận quà, sau đó cúi mình
chào bác tài, nói: "Cám ơn bác, bác tài.”
Nhìn em bé gái thọt chân đi vào nhà, bác Chu tài xế
thở dài. Cháu bé, từ nay không còn gặp lại nữa? Bác tài cũng không biết tên em
bé là gì nữa!
***
Đã qua mười năm rồi. Bác Chu tài xế vẫn còn lái xe
taxi.
Hôm nay, việc làm không nhiều, ông đang lái xe,
nhưng lại nghe được chương trình ca nhạc của đài giao thông phát đi chương trình
"nhắn tin tìm người, tìm bác tài xế mười năm trước thuê xe của công ty Thắng
Lợi, số xe là Axxxx.”
Bác Chu tài xế vừa nghe thì ngớ người ra, có người
tìm ông ta? Mười năm trước, ông ta lái chính là chiếc xe này. Điện thoại gọi
thẳng đến tổng đài, người phụ trách tổng đài kinh ngạc đưa cho bác tài xế số
điện thoại, bác Chu nghi hoặc, là ai nhỉ? Mỗi ngày bận bịu vì kế sinh nhai,
ngoại trừ bà vợ ra thì bác tài không quen biết người phụ nữ nào
khác.
Gọi điện thoại, bác tài nghe âm thanh của một cô
gái trẻ, cô ta kinh ngạc vui mừng hỏi:
- "Là bác sao, bác tài?”
Bác tài giật mình, âm thanh này, lời nói này rất là
quen thuộc, nhưng bác tài không nhớ là ai cả.
- "Cám ơn bác, bác tài.” Cô gái lại
nói.
***
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, khi gặp
cô gái ấy, bác Chu hình như nhận không ra, trước mắt là một cô gái thướt tha, là
bé gái mười năm trước đi xe chỉ có ba đồng bạc đó ư? Cô gái đứng lên cúi mình
chào bác tài và nói: "Từ trong lòng, cháu cám ơn bác, bác
tài.”
Vừa
uống cà phê, cô gái vừa
kể chuyện ngày trước: Mười hai năm trước, ba của cô cũng là một tài xế
lái xe taxi, ông rất thương yêu cô gái, mỗi ngày cuối tuần, dù bận cách mấy ông
cũng lái xe đến trường đưa cô về nhà. Tết đến, cả nhà về quê ăn tết, vì để mang
được nhiều đồ, ba của cô mượn xe bánh mì của người bạn. Lái xe được nửa đường,
đột nhiên tuyết rơi rất nhiều, không may tông vào một chiếc xe hàng, xe bánh mì
bị hư toàn bộ, ba của cô chết tại chỗ, từ đó chân của cô bị thương nặng. Chôn
cất ba xong, mẹ phải bồi thường xe cho người bạn của ba một khoản tiền lớn, và
để làm phẫu thuật chân cho cô, nên mẹ làm việc ngày đêm không nghỉ, còn cô, sau
khi vết thương lành thi lập tức đi học, nhất tâm muốn mau lớn. Cô rất kiên
cường, việc gì cũng có thể chịu đựng, nhưng duy chỉ có một việc là không chấp
nhận người khác thương hại mình. Cho nên, cô không nói cho ai biết việc bị tai
nạn trên đường. Tan học về nhà, khi bị bạn học hỏi tại sao bây giờ lại đi xe
công cộng? Cô bé nói dối là vì ba đi xa, nói dối được nửa năm, cho đến khi gặp
bác Chu tài xế. Cô bé thấy chiếc xe taxi dừng bên đường không chút động đậy,
giống như ba cô bé lái xe đến đợi trước cổng trường.
Cô bé chỉ có ba đồng để đi xe công cộng, nhưng cô
bé lấy tất cả để ngồi xe taxi, chỉ ngồi một trạm, sau đó đi bộ nửa giờ nữa về
nhà, mặc dù đường rất xa, nhưng cô bé vẫn thản nhiên đi, bởi vì không ai có thể
đoán biết là ba của cô bé đã chết.
***
"Bác nhất định không biết, chiếc xe taxi mà bác
đang lái đó là chiếc xe mà ba của cháu đã lái, số xe cứ in mãi trong óc của
cháu.”
Cô gái nói xong thì nước mắt rơi xuống: "Cho nên,
từ xa xa, chỉ cần nhìn thì cháu liền nhận ra nó.”
Bác Chu tài xế thấy lỗ mũi nóng, chút xíu nữa thì
cũng chảy nước mắt.
***
"Tấm huy chương này cháu luôn mang trên mình, cháu
không biết, nếu không có nó thì cháu có thể đi được đến ngày hôm nay không. Hơn
nữa, bác trả lại cháu tiền xe, cháu vẫn cứ giữ nó. Có một chút tiền, cháu cảm
thấy vấn đề gì cũng có thể khắc phục được. Mặc dù mất phụ thân, nhưng cháu vẫn
có phụ thân như cũ.”
Nói xong, cô gái lấy trong túi ra tấm huy chương
mang vào mình. Góc cạnh của tấm huy chương đó đã biến thành màu đen, sau tấm huy
chương có viết hàng chữ: "Chúc cuộc sống của con cũng như tấm huy chương
này.”
Tấm huy chương này là của bác Chu tài xế làm quà
tặng cho cô gái mười năm trước cùng
với
chút
tiền
mặt. Cô gái bắt tay bác Chu tài xế
rồi
rời khỏi quán cà phê. Nhìn cô gái lái xe đi rất xa, bác Chu dừng xe bên
đường, để cho nước mắt chảy xuống.
Cô gái thọt chân ấy, cô gái ấy bây giờ bác tài mới
biết tên cô ta là Lâm Mỹ Tuyết, so với
cô con gái của bác tài đã chết cách đây mười năm vì ung thư,
thì
thật là ấn tượng giống nhau! Con gái của bác khi còn sống, cứ mỗi ngày
cuối tuần thì bác đều lái xe đến trường đón nó. Con gái trước khi lên xe thì
nói: "Cám ơn ba”, xuống xe cũng câu ấy: "Ba, con cám ơn ba”, làm cho bác tài cảm
nhận được rất nhiều hạnh phúc!
Tấm huy chương ấy là của con gái ông được thưởng
trong kỳ thi Olympic, đã làm cho ông ta rất kiêu hãnh và hy vọng, nhưng con gái
ông đột nhiên chết đi khiến cho ông ta không kịp đề phòng. Lại đến ngày cuối
tuần, đi ngang qua trường trung học số bốn mươi, ông ta đều dừng xe lại, hình
như con gái vẫn có thể từ cổng trường chạy ra, lên xe, và lớn tiếng nói: "Ba,
cám ơn ba.”
***
Trên đường trở về nhà, bác Chu mua một tờ báo, vừa
mở báo ra xem thì bác liền thấy ngay hình của cô gái thọt chân ấy. Cô ta cười
tươi với bác Chu tài xế, trên đề mục có chạy hàng chữ lớn: Lâm Mỹ Tuyết – phó
tổng giám đốc trẻ nhất của công ty đa quốc gia, niềm kiêu hãnh của thành phố S…”
bác Chu tài xế kinh ngạc há hốc miệng, đọc nhanh như chớp, vừa đọc vừa móc túi
lấy thuốc ra hút theo thói quen.
Đột nhiên, tay của ông ta chạm phải một phong bì,
lấy ra, bên trong phong bì đựng đầy tiền đô la Mỹ dày cộm, bác Chu ngớ ra, bác
ta nghĩ không ra Lâm Mỹ Tuyết bỏ tiền vào túi ông lúc nào? Có phải khi cầm cánh
tay mình dẫn đi không?
Giữa xấp tiền mỹ kim ấy còn kẹp một tờ giấy nhỏ:
"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì
vĩnh viễn ở trong lòng cháu. Cám ơn bác, bác tài!”
Cặp mắt của bác tài lại mờ mờ thêm một lần
nữa…