Tôi luôn là người phụ nữ yếu đuối. Tôi dùng mọi
cách để cứu vãn hôn nhân. Nấu những món ăn chồng thích, mua những CD chồng
thích, dọn dẹp nhà gọn như chồng thích, vì chồng làm tất cả những gì tôi cho là
hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ đòi hỏi chồng, tôi sợ chồng nghĩ
tôi lắm chuyện. Nhưng giờ tôi đã hiểu, tình cảm lâu dài không so được với tình
yêu sét đánh.
Lần đầu tiên nhìn thấy chồng và cô ấy là trên bức
ảnh post trên mạng âm nhạc, lần đầu gặp mặt cô ấy là khi hai người rời cổng
khách sạn, lần đầu được nghe chồng nhắc về cô ấy là tối kỷ niệm ba năm ngày
cưới... đó quả thật là một cô gái đẹp.
Tôi xem trộm những mail chồng viết cho cô ấy, mỗi
dòng ngọt ngào cảm động ấy tôi đều tự lừa mình rằng đó là viết về tôi, cho tôi.
Làm sao chồng có thể yêu ai sâu nặng như thế khi chồng chưa hề nói đến việc ly
hôn với tôi. Tôi sợ nói, vì sợ rằng nếu nói sẽ ly hôn thật, vĩnh viễn mất người
chồng tôi yêu.
Chồng ạ, tôi thật sự yêu chồng, chỉ những khi chồng
ngủ rồi tôi mới từ từ khóc. Cảm ơn chồng đã bên tôi từng đấy năm, yêu tôi như
tôi yêu chồng. Ít nhất chồng chưa nói đến ly hôn, chồng còn quay về nhà, chồng
còn ăn cơm tôi nấu, còn cười. Thế là tôi thấy đã đủ. Tôi yêu chồng nên tôi tha
thứ cho cô ấy.
***
Cho đến tối qua chồng
nói:
"Anh có một anh bạn, anh ấy cưới vợ sáu năm rồi. Vợ
tốt lắm, anh ấy cũng yêu vợ, nhưng cách đây bốn năm, anh ấy quen một cô, cũng
rất tốt, cũng yêu anh ấy. Cho nên anh ấy yêu cả vợ cả bồ. Cô gái cũng là người
hiểu biết nên không bao giờ đòi anh bạn anh cưới hay đòi anh ấy bỏ vợ. Vợ anh ấy
cũng không bao giờ tìm cách ly hôn. Nhưng bây giờ cô gái kia có bầu rồi, nên đòi
cưới. Cô ấy đã yêu bốn năm, những gì tốt đẹp nhất trong đời cô ấy, thì đã đều
trao đi cả rồi”.
Chồng hỏi tôi:
"Em bảo anh ấy nên làm thế nào
đây?”
Tôi không nói gì. Tôi biết đó là chuyện của chồng
tôi. Đấy là sự lựa chọn của chồng tôi.
Buổi tối sau khi chồng ngủ, tôi ngồi ngắm khuôn mặt
chồng, dáng vẻ chồng ngủ. Tôi hôn thận trọng trong nước mắt vì biết là những cái
hôn cuối cùng:
"Tôi đi đây. Tôi biết đó là kết thúc tốt nhất. Tôi
đã dọn nhà sạch bong, cơm ở trong nồi, thức ăn nên hâm nóng trước khi ăn, đó là
bữa cơm cuối cùng tôi nấu cho chồng. Ít uống rượu thôi vì bệnh dạ dày nhé, tôi
đã đặt mua một năm sữa bò, họ sẽ đến đưa hàng ngày, nhớ hâm nóng trước khi
uống.
Tôi không mang cái gì ra khỏi nhà cả. Tôi chỉ mang
món quà ngày xưa lần đầu tiên được chồng tặng, là con gấu len, tôi đã quen ôm
nó. Nó sẽ ở bên tôi”.
Tôi nói tạm biệt với căn nhà đã ở từng ấy năm, tôi
nói tạm biệt với gia đình đã sống từng ấy năm, và tôi nói với chồng sau từng ấy
năm:
"Chúc anh hạnh phúc!”
Tôi muốn dặn chồng rằng, hãy hạnh phúc, và đừng làm
tổn thương người khác trong hạnh phúc của mình.
Tôi vẫn yêu chồng như ngày xưa. Chỉ có điều, từ sau
khi ký giấy ly hôn và ra đi, tất cả sẽ bắt đầu không liên quan gì tới chồng
nữa...