Cô
là nhân viên văn phòng, anh làm nghề bốc vác trong thành
phố.
Sau
ngày tốt nghiệp phổ thông, hai người rẽ theo những quỹ tích khác biệt nhau của
tuổi trẻ. Nhưng họ vẫn còn giữ mối tình đầu của nhau. Nhưng chỉ giữ mà
thôi.
Ban
ngày, cô đi làm, ngồi quán cafe thời thượng với đồng nghiệp; chiều tan sở, cô ăn
que kem rẻ tiền anh mua; buổi trưa, cô ăn cơm trong nhà hàng đắt tiền, buổi tối,
cô đi ăn với anh trong những quán mì vằn thắn tồi tàn.
Cô
nghĩ, cuộc sống của mình sao quá lệch pha. Cứ yêu kiểu này mãi, từ ngày đầu tiên
tới ngày hôm nay, dường như rồi sẽ báo trước đến một kết cục nào
đó.
Mỗi
lần đưa đón người yêu, anh thường tiễn cô tới tận cửa thang máy đi lên căn hộ
của cô trong chung cư mới, chúc cô buổi tối an lành, rồi vội vàng đi. Hôm đó cô
làm nũng, nói: "Anh cõng em đi!"
Anh
nhìn thang máy, nó vẫn chạy tốt. Nhưng anh không hỏi lý do, cõng cô, từ tầng
một, đi theo cầu thang bộ lên tầng. Cô hỏi anh có mệt không, anh đáp: "Có, mệt
hơn vác bao tải hàng!"
Cô
hơi cảm động vì anh nói thật.
Thế
nhưng họ vẫn chia tay nhau. Vì cảm động hay mối tình đầu vẫn không phải là thứ
đảm bảo được cho họ.
Thành
phố chẳng thiếu cửu vạn, anh chia tay cô xong, quyết định về quê. Đôi khi gọi
điện thoại lên thành phố, kể cho cô biết, bây giờ anh trồng vườn, kiếm chút
tiền. Cô nghe thấy quá xa lạ, quá nhạt nhẽo. Khi đó cô đã có người yêu mới, cũng
làm nhân viên văn phòng như cô.
Một
ngày anh gọi điện từ quê lên, nói anh đã kiếm đủ năm nghìn tệ, số tiền này ở quê
có thể cưới được vợ rồi. Cô chợt phát hiện thấy, khi buông máy, mắt mình hơi
ướt.
Người
yêu mới cũng ngày ngày đón cô tan sở, tiễn cô tới chân thang máy, rất lịch thiệp
nói chúc em buổi tối tốt lành.
Có
lần cô đòi người yêu cõng lên nhà, chàng đồng ý ngay.
Lúc
đó thang máy đang ở tầng một, chàng cõng cô lên, xông thẳng vào thang máy, rồi
đứng ở đó, vẫn cõng cô trên vai, bấm số tầng cô ở, chàng cười hì hì bởi hiểu ra
trò đùa của cô.
Thế
mà hôm đó, cô đã không làm sao vui được.
Cô
gọi điện về quê, gặp người yêu cũ, cô hỏi mối tình đầu của mình: "Số tiền năm
nghìn tệ lần trước anh nói ấy, anh đã tiêu chưa?"
Anh
ngập ngừng: "Đã tiêu rồi!"
Cô
buông máy điện thoại xuống, giây phút ấy bỗng dưng thấy như mình vừa mất đi cả
một thế giới.
Mấy
hôm sau về đến nhà, dưới chân cầu thang máy, cô thấy người yêu cũ đứng đấy, tay
nâng một chiếc nhẫn đắt tiền, nói với cô: "Đây là năm nghìn
tệ!"
Cô
khóc, và anh nói, để anh cõng em lên nhà nhé!