Bữa
tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.
-
Cô gái vân vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: "Em yêu
anh”.
-
Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: "Anh có vợ
rồi”.
-
"Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em
không?”
Chàng
trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình. 24 tuổi, trẻ trung, có ý
chí. Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô
gái tuyệt vời.
Thật
đáng tiếc.
-
"Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không
đợi được, nói thêm một câu.
-
"Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương
quyết.
-
"Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy
mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa
tiệc của công ty ….?”
Cô
gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai
cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.
-”Em
yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.
-
"Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều
nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc
biệt”.
-
"Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc
nói.
-
"Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng
nữa”.
-
"Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng
trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.
-
"Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày
uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm
gái bán hoa, bị công an bắt.”
-
"Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm
chàng trai thay đổi.
-
"Vì cô ấy à?”
-
"Ừ”.
-
"Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến
anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện
ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.
Trước
mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng
bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy,
chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy,
công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”.
Chàng
trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.
-
"Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc
trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới
mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất
nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng
dám để anh mua đâu.”
"Khoảng
thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến,
tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ
có cô ấy mới làm được.”
Chàng
trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những
chuyện đã qua. Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe.
Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.
-
"À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ
à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.
-
"Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện
có lỗi với cô ấy”.
"Vâng
em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất
vọng và lắc đầu nói. "Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả
cô ấy.”
-
"Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng
không?”.
-
"Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai
đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
-
"Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. "Anh về đi, đừng để cô ấy
lo lắng”. Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
"Cô
ấy đẹp không?”
"Đúng
thế. Cô ấy rất đẹp”.
Bóng
chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm
tối.
Chàng
trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn
lên.
Chàng
đi đến mép giường và ngồi xuống.
"Bà
xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này,
nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao
lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một
mình cô đơn quá à…”
Chàng
trai lặng người đi và nói không thành tiếng.
Nước
mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong
lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu
dàng của một cô gái đã quá cố. Còn cô gái nằm im trong bóng tối .......