Một người muốn
vượt qua một vùng đầm lầy, nhưng ở đó không có đường đi, nên phải dò dẫm từng
bước một. Rất khó khăn, bước trái nhảy phải, đi được một đoạn không xa thì bị
lún vào trong bùn, chìm xuống.
Cũng có một
người muốn vượt qua đầm lầy, nhìn thấy bước chân của người đi trước, liền nghĩ:
Ở đây nhất định đã có người đi, cứ thế giẫm lên bước chân của người đi trước
nhất định sẽ an toàn. Bước thử vài bước, quả nhiên đúng như suy đoán, do đó yên
tâm đi, nhưng được một đoạn, liền bị rơi vào bùn.
Lại có người
muốn đi qua vùng đầm lầy, nhìn thấy dấu chân của hai người đi trước, không cần
đắn đo liền bước đi theo, số phận của anh ta cũng tương tự như hai người
trước.
Lại có một người
nữa muốn đi qua vùng đầm lầy, nhìn thấy dấu chân của nhiều người, liền nghĩ: Đây
nhất định là con đường thông qua đầm lầy, nhìn xem đã có nhiều người đi như thế,
chỉ cần đi theo là mình nhất định sẽ sang được bên kia đầm lầy. Do đó sải bước
đi, cuối cùng cũng bị chìm trong bùn.
Con đường trên
trái đất không phải hễ có người đi là nhất định bằng phẳng, thuận lợi; bước theo
dấu chân của người khác, không chỉ không có bước phát triển mới, mà có lúc còn
bị rơi vào cạm bẫy.