Bộ lạc
của người Indian ở Mĩ có một câu chuyện như sau:
Ngày
xưa, có một ngọn núi cao, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng, trong tổ có 4
quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng
đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà nằm dưới chân núi. Một con gà mái
tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.
Một ngày
kia, quả trứng nở ra một chú đại bàng xinh đẹp. Nhưng buồn thay chú chim nhỏ
được nuôi dạy và lớn lên như một con gà. Từ nhỏ cho đến lớn, đại bàng con đều
làm những việc mà những con gà thực thụ làm, nó đào đất tìm giun và côn trùng,
kêu cục tác, cũng vỗ cánh và bay được một đoạn trên không
trung.
Chẳng
bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà như bao con gà
khác.
Đại bàng
yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì
cao xa hơn.
Cho đến
một ngày, khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú
chim đại bàng đang dũng mãnh lướt đi trên bầu trời cao
vút.
- Ước gì
tôi có thể bay như những con chim đó.
Bầy gà
cười ầm lên:
- Anh
không thể bay cao như những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết
bay.
Đại bàng
tiếp tục nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần
đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo điều đó không thể xảy
ra.
Rồi đại
bàng tin là thật, không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng,
đại bàng chết.
Thiếu
sót lớn nhất trong cuộc đời đại bàng chính là niềm say mê khám phá bản thân. Nó
chưa bao giờ dám thực hiện ước mơ, chưa bao giờ dám học bay để có thể tự tin bay
vút lên trời xanh như tổ tiên ngàn đời của mình.