Họ
hay gặp nhau ở hồ Kim Đài, trong hồ có nhiều bèo tây và sen. Có thể vì thế mà
mỗi lần nhớ cô, anh hay nghĩ về hoa sen, đặc biệt những bông hồng sắp nở. Cũng
có thể vì đôi má cô có màu hồng như thế. Cả bâ
̀u
ngực
non, căng tro
̀n
dưới lớp vải lụa mỏng cũng gợi anh nghĩ đến một cái gì đấy đẹp, tinh khiết và
thơm. Cái ấy chỉ có thể là hoa sen.
Chuyện
xảy ra đã lâu. Cô là gái quê lên thủ đô học đại học. Anh là con nhà danh giá,
giàu có, mười đời sinh sống ở đất này. Rồi họ yêu nhau, như phần nhiều những cặp
trai gái khác yêu nhau - không quá hời hợt mà cũng chẳng mấy say đắm, nhưng chân
thành.
Một
tối nọ, ngồi trên chiếc ghế đá ven hồ thưởng thức làn gió mát từ phía
bờ
sông
thổi tới và hương sen dìu dịu từ hồ bay lên, cô bảo anh cô đã có
thai.
Vốn
được quá nuông chiều cả từ phía gia đình lẫn bè bạn, anh có cảm giác như mình bị
xúc phạm khi phải rơi vào một tình huống thụ động và đột ngột như vậy. Giữa lúc
lúng túng không biết nói gì, làm gì, anh đã buột miệng thốt ra một câu ngu ngốc
mà vì nó ân hận cả đời: "Thế à? Em có chắc là con anh
không?”.
Cô
nhìn anh, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và đau đớn, rồi ù bỏ chạy. Còn anh, như bị
trói vào ghế, vẫn ngồi yên, ngồi đến tận sáng hôm sau. Khi anh đến ký túc xá tìm
người yêu với ý định xin lỗi và nhanh chóng tổ chức lễ cưới, người ta nói cô đã
xin thôi học, bỏ đi đâu không rõ. Từ bấy đến nay hai mươi lăm năm đã trôi qua,
và anh chưa gặp lại cô lần nào.
***
Hồ
Kim Đài ngày nay không còn như xưa. Nhỏ hơn nhiều, có đường đi lát đá bao quanh.
Chính giữa hồ không hiểu sao người ta dựng chiếc lầu nhỏ tám mái bằng ngói sành
màu xanh thẫm. Trong lầu, cao trên bệ đá hoa cương là tượng Quan Âm Bồ Tát tọa
trên đài sen màu trắng. Dưới hồ sen vẫn nở, nhưng toàn màu
hồng.
Anh,
bây giờ đã là một người đàn ông tóc hoa râm, vẫn thỉnh thoảng ra ngồi bên hồ.
Ngồi đúng chỗ ngày xưa, nơi anh và cô gái của anh đã ngồi vào cái đêm cuối cùng
định mệnh ấy, dẫu bây giờ chiếc ghế đá không còn. Ông sống một mình không vợ
con, gia tài bố mẹ để lại tiêu tán hết vào những chuyến đi dài ngày tìm kiếm
người yêu. Ông đã thật sự hối hận và đau khổ vì câu nói ngớ ngẩn, không suy nghĩ
đó. Lo lắng cho số phận cô gái, và cả đứa con của mình, ông tìm kiếm họ khắp nơi
nhưng không thấy.
Mười
giờ đêm. Đèn chiếu sáng quanh hồ phụt tắt do đang trong tháng tiết kiệm điện.
Dây đèn trang trí màu đỏ trong lầu vẫn sáng, không hiểu từ nguồn nào. Cả bức
tượng và đài sen có màu hồng nhạt như những bông sen dưới hồ ban ngày. Ông vẫn
ngồi yên, nghĩ về màu hồng của
đôi
má và cả bầu
ngực
căng đầy
của người yêu năm nào. Hình như đã khuya. Chỉ còn lại một đôi bạn trẻ ngồi bên
chiếc ghế cách đấy không xa. Bất giác ông thở dài, thầm mong họ không lặp lại bi
kịch của ông.
"Anh
xin lỗi. Xin mẹ con em hãy tha thứ cho anh”.
Ông
nói với bức tượng Quan Âm Bồ Tát trên đài sen màu hồng giữa hồ. Nếu có thể, ông
đã lội nước đến quỳ trước đó mà nói. Rồi ông thành kính chắp tay trước
ngực:
"Xin
Bồ Tát lòng lành giúp con!... Hãy ban ơn giúp con!...”.
Bất
chợt, bức tượng Bồ Tát động đậy. Ngài từ từ bước lại, đặt ông lên bàn tay của
mình rồi bay đi…
***
Sáng
hôm sau, ông tỉnh dậy gần một ngôi chùa lạ.
Trước
mắt ông là một ni cô trẻ, mặc bộ quần áo nhà chùa màu nâu còn mới. Không hỏi,
không mời, cô gái lặng lẽ đưa ông vào chùa.
Chùa
ở lưng chừng núi, lọt thỏm giữa những tán cây xanh. Phía dưới lác đác mấy ngôi
nhà tồi tàn được dựng theo kiểu rất lạ ông chưa thấy bao giờ. Điều này khiến ông
nghĩ ông đang ở một nơi nào đấy rất xa. Trước chùa có chiếc bể lớn bằng xi măng
giả làm ao, lơ thơ mấy bông sen đang nở như ở hồ Kim Đài. Bất giác nhìn xuống
nước, ông thấy mình với khuôn mặt phờ phạc ốm yếu, mái tóc xù, cái lưng gù gù
dẫu chưa già và bộ quần áo nhàu nát.
Trụ
trì là một sư cô trạc tuổi ông nhưng trông trẻ hơn nhiều. Bà có khuôn mặt đẹp,
đôn hậu đến mức thánh thiện nhưng vô cảm. Bà hồi lâu nhìn ông cũng với vẻ lạnh
lùng, vô cảm ấy. Ông không lấy thế làm buồn vì biết người tu hành thường có vẻ
ngoài như vậy, dù họ tốt bụng.
Thay
cho câu cảm ơn bình thường, ông nhắc lại hai tiếng "Mô Phật” của sư thầy khi bà
mang tới đĩa khoai luộc và bát nước. Bà lặng lẽ nhìn ông ăn. Nhìn ông còn có một
người nữa, đó là Bồ Tát. Ngài đang ngự trên một đài sen bằng đá cẩm thạch màu
trắng như ở hồ Kim Đài, ngay gần ông nhưng chắc mải ăn nên ông không nhìn thấy.
Ông cũng không nhận thấy khuôn mặt thánh thiện của sư thầy trụ trì có màu hồng
hồng trông giống một bông sen chưa nở. Bông sen Bồ Tát.
Ăn
xong, ông tựa lưng vào chiếc tràng kỷ gỗ rồi thiếp lúc nào không
biết…
***
Lát
sau, cô gái bước vào:
"Ông
ấy đâu rồi mẹ?”.
"Bồ
Tát đưa ông ấy về rồi”, sư trụ trì đáp.
"Trông
ông ấy tội nghiệp quá”.
"Ừ,
tội nghiệp. Bố con đấy”.
Hồi
lâu, cô gái mới lên tiếng, giọng bình thản:
"Sao
mẹ không giữ ông ấy lại?”.
"Chưa
phải lúc. Vì bố con không thấy mẹ đã khóc. Bố con chưa đau khổ đến mức có thể
thấy người khác khóc mà không cần nước mắt hay thay đổi nét
mặt”.