Một
người thanh niên muốn tìm bí mật của "hạnh phúc” đã không ngại vượt trăm núi
ngàn sông, băng qua sa mạc, cuối cùng đến được thành phố nguy nga tráng lệ nơi
nhà thông thái đang sinh sống. Người thanh niên tiến vào trong thành, thấy trên
đường có rất nhiều tiểu thương đi qua đi lại, mọi người vui vẻ nói chuỵên với
nhau, tại quảng trường trung tâm có một đội hòa nhạc đang chơi đàn, và cả một
bàn đầy thức ăn ngon.
Anh
thanh niên nhìn thấy nhà thông thái, lập tức trình bày mục đích mình đến đây.
Nhà thông thái đưa anh cầm một thìa canh, nhỏ vào đó hai giọt dầu, sau đó bảo
anh cầm thìa canh này đi một vòng quanh thành, và căn dặn không được đánh đổ
dầu.
Sau khi
người thanh niên quay lại, nhà thông thái nhìn thấy hai giọt dầu trong muỗng
canh vẫn còn nguyên, không mất giọt nào. Nhà thông thái hỏi anh có thấy gì đặc
biệt trên đường không? Anh thanh niên lắc đầu, nói không có ấn tượng
gì.
Nhà
thông thái lại bảo anh ta đi thêm một vòng nữa, nhớ chú ý từng cành cây ngọn cỏ
trong thành. Lần này, khi người thanh niên quay lại anh ta kể rất tỉ mỉ tất cả
những gì đã nhìn thấy, nhưng không còn giọt dầu nào trong thìa
cả.
Bấy giờ
nhà thông thái mới nói: "Hạnh phúc thực sự là anh có thể nhìn thấy toàn bộ thế
giới, nhưng vĩnh viễn không thể quên hai giọt dầu đang cầm trên
tay!”