Tôi
gặp nàng trong một buổi cùng dự tiệc cưới. Nàng ngồi ở bàn đối diện và tình cờ
với một vẻ dịu dàng nàng ngước mắt nhìn tôi. Một sự xốn xang bất chợt trong tôi
và có lẽ một sự ngỡ ngàng trong nàng đã kéo hai chúng tôi nán lại chờ nhau hôm
đó.
Và
rồi nàng nhận lời trao đổi điện thoại với tôi sau khi cho tôi số điện thoại nhà
riêng của nàng. Nàng sống gần như một mình với cậu con trai 6 tuổi, bởi chồng
nàng là một nhà ngoại giao luôn đi công tác nước ngoài. Hôm tôi đến thăm nàng
thì cậu con trai đã về chơi bên nội.
Nàng
đón tôi với sự dè dặt của người phụ nữ ít quan hệ với bạn khác giới. Chúng tôi
chỉ loanh quanh bàn luận về chuyện phim ảnh, tệ nạn xã hội... Nàng trong lúc
tiếp tôi đã ý tứ mở toang cửa sổ, tránh những cái nhìn thẳng của tôi và luôn tìm
cách lái câu chuyện sang các chủ đề vô thưởng vô phạt. Tôi đã bị nàng chinh phục
bởi sự kiều diễm và sự tinh tế ấy. Tôi hẹn nàng sẽ thường xuyên đến thăm nếu
nàng không phản đối. Nàng im lặng và ngước mắt nhìn tôi nói khẽ: "Có lẽ chúng ta
không nên gặp nhau nhiều... điều đó sẽ không có lợi cho em và
anh..."
Tôi
tôn trọng nàng bởi vì chúng tôi đều đã có gia đình và đều hiểu rằng nếu gần nhau
nhiều chắc sẽ khó kìm giữ những tình cảm mới nảy sinh mà hai chúng tôi đều mường
tựơng tới. Thời gian trôi nhanh, đã gần mấy tháng nay tôi không gặp lại nàng.
Mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn hỏi thăm nàng qua điện thoại.
***
Hôm
nay tình cờ lại gặp nàng ở bãi biển. Nàng đi cùng chồng và cậu con trai. Chồng
nàng là một người đàn ông khá đạo mạo và lịch thiệp. Tôi chào họ rồi vội vàng
lao xuống biển tắm để lại đằng sau đôi mắt ngơ ngác của
nàng...
Tối
hôm đó nàng đi dạo một mình trên bãi biển. Tôi nhìn thấy nàng có vẻ buồn và cô
độc. Tuy vậy tôi vẫn không dám xuất hiện vì sợ làm nàng buồn thêm... Thời gian
trôi mau. Chúng tôi ít gặp lại nhau và cũng ít gọi điện cho
nhau.
***
Và
như không tin vào mắt mình nữa khi tình cờ một hôm tôi thấy trên vô tuyến xuất
hiện tin buồn: "... Vào hồi... giờ... ngày... Bà... đã qua đời vì căn bệnh hiểm
nghèo... lễ viếng vào hồi... ngày... tháng… năm… Tôi vội gọi điện đến số máy của
nàng để khẳng định đó không phải là nàng. Nhưng ở đầu dây kia chỉ có tiếng tút
dài vô vọng...
***
Rồi
tôi dự đám tang của nàng và hôm đó thật ngạc
nhiên, ông chồng của nàng đã đưa cho tôi một bức thư. Tôi run rẩy mở ra xem và
tim tôi như thót lại khi đọc dòng đầu nàng viết "Anh yêu của
em..."
Trong
thư nàng nói rất nhiều về cuộc sống nhưng có lẽ cái đọng lại trong tôi lại là
quan điểm của nàng về tình yêu. Nàng nói người đàn bà khi biết yêu thực sự thì
cũng là lúc chẳng còn cơ hội để đón nhận nó nữa. Bởi lễ giáo, bởi văn hoá, bởi
quan hệ xã hội.... hay bởi chính chúng ta chưa hiểu gì về tình
yêu...?
Ngày
nay, người ta yêu vội vàng, chớp nhoáng nhưng có bao giờ tự hỏi đó có phải tình
yêu hay không?
Tôi
chưa hề được cầm tay nàng nhưng đến bây giờ tôi vẫn nghĩ nàng chính là tình yêu
của tôi!