Có một
vị quan không những tài ba hơn người thông minh tuyệt đỉnh, mà còn là một nhà
ngoại giao xuất chúng, rất được nhà vua tin tưởng. Sau khi ông ta chết đi, để
tìm được một người có thể thay thế vị trí là điều không dễ dàng. Quốc vương đã
cho tìm khắp vương quốc, cuối cùng đã tìm được 3 người.
Một
người là nhà toán học vĩ đại, ông ta có thể giải được tất cả các vấn đề về toán
học. Số học là đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, tất cả các ngành học khác đều là
một phần của nó, cho nên có thể nói toán học là khởi nguồn của bách
khoa.
Một vị
triết gia cũng là nhà ảo thuật vĩ đại, ông ấy có thể sáng tạo thần, sáng tạo lí
luận, sáng tạo tất cả, mà không cần nhớ đến bất cứ sự hỗ trợ nào. Ngoài ra ông
còn là một nhà văn, sáng tạo thế giới bằng ngôn từ và sự tưởng tượng của
mình.
Người
thứ ba là một giáo sĩ, người đặt niềm tin tuyệt đối vào Thượng đế, hằng ngày ông
đều cầu nguyện trước Thượng đế.
Ba người
được chọn cuối cùng này đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, họ được đưa
đến hoàng cung gặp Quốc vương:
- Ta cho
ba khanh ba ngày nghỉ ngơi cũng là để các khanh có thời gian chuẩn bị, sáng ngày
thứ tư bắt đầu thi, ta sẽ chọn một người giành chiến thắng, người đó sẽ là quốc
sư của ta, vì thế ba khanh phải chứng minh được mình là người có trí tuệ
nhất.
Vì vậy
ba người đều tích cực chuẩn bị theo cách riêng của mình.
"Ba ngày
có lẽ không đủ”, nhà toán học nghĩ thầm, ông cần phải nghĩ ra thật nhiều thí
nghiệm và phương pháp giải nó, cho nên, ông không ăn, không ngủ liên tục suốt 3
ngày này. Vì một khi được chọn, khoảng đời sau này của ông nhất định sẽ rất sung
túc, hạnh phúc, cho nên mọi thứ cần được chuẩn bị thật kỹ
càng.
Nhà
triết học lại nghĩ ra tất cả các tình huống, và cần chuẩn bị tốt tất cả các đề
mục có khả năng làm đề thi.
Chỉ có
vị giáo sĩ là ăn uống ngủ nghỉ rất thoải mái, ông cầu nguyện hằng ngày, sau đó
đi dạo. Bởi vì đối với một người truyền đạo mà nói, vốn dĩ không có đề thi sau
cùng, mỗi một thời khắc trôi qua đều giống như đang thi, cho nên ông ấy cần gì
phải chuẩn bị.
Cuối
cùng cũng đến sáng ngày thứ tư, khi họ đến gặp Quốc vương, thì nhà toán học đã
không thể đi được nữa, ông ấy làm thí nghiệm đến kiệt sức, dường như có thể ngã
xuống đất bất cứ lúc nào, giờ đây đầu ông ấy vô cùng hỗn loạn, có vẻ sắp phát
điên.
Còn vị
triết gia bởi vì suy nghĩ quá nhiều, biện luận hết vấn đề này đến vấn đề khác,
tinh thần cũng chẳng khá hơn vị toán học kia là bao.
Chỉ có
mỗi vị giáo sĩ là tinh thần phấn chấn , vừa đi vừa hát rất vui vẻ, còn thoải mái
lắng nghe tiếng chim hót, nhìn ngắm những tia nắng mặt trời, trông như chẳng có
chuyện gì khiến ông ấy lo lắng. Bởi ông ấy vốn chẳng cầu mong gì, cũng chẳng ôm
bất cứ hy vọng gì.
Khi bọn
họ đến, Quốc vương cũng đã chuẩn bị xong một đề thi cho ba người. Cả ba người
được dẫn vào một căn phòng, bên trên có một ổ khoá, trên ổ khóa có rất nhiều con
số, nhưng lại không có chìa, những con số trên đó dùng để mở ổ khóa này, nếu như
có thể dùng phương pháp đặt biệt để xâu chuỗi được những con số đó lại với nhau
thì cánh cửa sẽ được mở. Người đầu tiên ra khỏi phòng sẽ là người được chọn. Đó
chính là câu đố của Quốc vương.
Nhà toán
học lập tức bắt đầu ghi các phép tính thực tế, liệt kê các tình huống, rất nhiều
các vấn đề anh ta nghĩ được ra giấy, anh ta xem xét, quan sát những con số có
trên ổ khóa, không hề lãng phí một giây phút nào, đây là vấn đè then chốt liên
quan đến sinh tử.
Nhà
triết học cũng lấy khăn bịt mắt ông lại, bắt đầu dùng phương pháp của riêng mình
để suy luận, câu đố này vừa giải xong đã đến câu đố mới.
Riêng vị
giáo sĩ thì chẳng màn nhìn đế ổ khóa, ông ta nghĩ mình còn có thể làm được điều
gì nữa chứ? Ông không hiểu toán học, cũng không biết gì về khoa học thực tiễn,
thì có thể làm được gì? Nghĩ thế nên ông bước đến góc phòng và ngồi xuống ca
hát, ca một hồi lại nhắm mắt cầu nguyện.
Hai
người kia thấy vậy, thầm nhủ ông ta không phải là đối thủ cạnh tranh của
họ:
- Trông
ông ta như vậy cũng tốt, giờ việc quyết định thắng thua chỉ còn hai người
thôi.
Một lúc
sau, khi họ nhớ đến vị giáo sĩ kia, thì mới phát hiện ông ta đã đi ra khỏi phòng
từ lúc nào rồi, và cửa đã được mở.
Bấy giờ,
Quốc vương đi vào nói:
- Hai
người còn ở trong này làm gì? Cuộc thi đã kết thúc từ lâu, đã có người ra khỏi
phòng rồi.
Họ không
hiểu tại sao vị giáo sĩ chỉ ngồi im, không làm gì lại ra được khỏi phòng. Nên
bước đến hỏi, vị giáo sĩ mới trả lời:
- Tôi
chỉ ngồi đó, cầu nguyện, bỗng có một tiếng nói văng vẳng trong đầu nhắc tôi
rằng: Ông thật ngốc, cần phải qua đó xem thử thế nào, phải xem cửa có khóa hay
không chứ. Cho nên tôi bèn bước đến cửa xem thử ra sao, quả nhiên cửa không
khóa, chả có câu đó nào cần phải giải cả, vì vậy tôi mở cửa và đi ra
ngoài.