Nước Sở có một
cao thủ câu cá tên Chiêm Hà, anh ta câu cá không giống mọi người; dây câu chỉ là
một sợi tơ, lấy cây cỏ chè vè uốn lại làm lưỡi câu, cần câu là một cành trúc.
Khi câu, anh ta dùng nửa hạt cơm dính vào lưỡi câu làm mồi. Chỉ trong thoáng
chốc, Chiêm Hà đã câu được đầy một xe cá! Nhưng kỳ lạ là, dù câu nhiều như thế,
nhưng dụng cụ câu cá của ông không hề bị biến dạng; dây câu không bị đứt, lưỡi
câu không bị thẳng, thậm chí cần câu cũng không bị cong!
Sở vương nghe
tin Chiêm Hà có kỹ thuật câu cá cao siêu như thế lấy làm hiếu kỳ, liền phái
người mời vào cung, hỏi bí quyết câu của ông ta. Chiêm Hà
đáp:
- Tôi nghe người
cha đã mất nói, nước Sở trước đây có một cao thủ bắn chim tên gọi Bồ Thư Tử, ông
ta chỉ cần kéo nhẹ dây cung, mũi tên đã lao đi vun vút, hơn nữa một mũi tên có
thể bắng trúng hai con chim hoàng bằng đang bay trên trời. Cha nói, bởi vì ông
ta chuyên tâm, dùng lực đều. Do đó, tôi đã dùng cách của ông để câu cá, sau 5
năm luyện tập, cuối cùng đã tinh thông kỹ thuật này. Mỗi khi đến bờ sông câu cá,
toàn tâm toàn ý chú ý vào việc câu cá, hoàn toàn không nghĩ đến việc khác, tâm
tình tĩnh lặng, loại bỏ ý nghĩ đen tối. Một khi quăng cần câu, lực dùng vừa
phải, không nặng cũng không nhẹ, hoàn toàn không tác động gì đến môi trường xung
quanh. Như thế, cá nhìn thấy mồi câu của tôi, tưởng rằng đó là cặn bã hay bọt
nước mà thôi, thế là chúng không ngần ngại bơi đến đớp mồi. Bởi vì, khi câu cá,
tôi luôn lấy nhu chế cương, lấy khinh làm trọng.
Câu chuyện Bồ
Thư Tử bắn chim và Chiêm Hà câu cá đều nêu ra một đạo lý chung: Bất luận làm
việc gì, đều phải toàn tâm toàn ý, không được qua loa, cần dùng trái tim để phán
đoán và vận dụng quy luật khách quan để chế ngự nó. Chỉ như thế, mới có thể
giành được thành quả nổi bật, đạt được thành công trong công
việc.