Khóc
Vừa
sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc
thêm lần nào nữa. Năm hai mươi tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được Mẹ, nhưng
vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh
ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
Hôm
nay 40 tuổi, đọc tin Mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc. Anh
nói:
-
Tội nghiệp Mẹ, 40 năm qua chắc Mẹ còn khổ tâm hơn anh.
NÓI
DỐI
Ngày
đó nhà nghèo Cha mất, Mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, Mẹ gởi
con về giổ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng...
Về nhà Mẹ hỏi con né tránh: "Dạ vui! Cô bác mừng
con...!!!".
Lớn
lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi
người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc
bánh...
Về
nhà nhìn ảnh Mẹ con thấy lòng rưng rưng.
CHUNG
& RIÊNG
Chung
một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung
trường chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ,
cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua
tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên...
Uống
chung một ly rượu mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng khi anh là chú rễ còn em
chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng
của người ta...
TÌNH
GIÀ
Đêm
tối đen. Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã
mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trong vòm lá. Con chim cú vỗ
cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà...
Ông
trách: "Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?". Hạt
bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp: "Lỡ ông bỏ tôi lại
thì sao?".
NGÀY
SINH NHẬT ĐẦU TIÊN
Tối
nay bé buồn. Mẹ gặng mãi, bé nũng nịu: "Hôm qua, sinh nhật cái Na, nó được tặng
nhiều đồ chơi đẹp! Sao con không có sinh nhật, Mẹ nhỉ?". Mẹ lặng thinh mắt đỏ
hoe! Sợ Mẹ khóc, bé vỗ về: "Đừng khóc Mẹ nhỉ! Bé không đòi sinh nhật nữa đâu!".
Bỗng nhiên, Mẹ ôm chầm lấy bé nức nở. Bé ngơ ngác rồi khóc ào
theo.
Ngày
ấy, cái ngày mà toà án buộc người đàn ông phải đợi cho bé đủ 12 tháng tuổi mới
ký quyết định ly hôn. Và ngày sinh nhật đầu tiên của bé đúng vào ngày Mẹ bồng bé
chết lặng giữa chốn pháp đình.
MƯA
ĐẦU MÙA
Những
cơn mưa đầu mùa thường ập đến bất ngờ, nước tuôn xối xả. Hàng hiên nhà tôi đầy
ngươi đến trú mưa, ồn ào như chợ vỡ, nhất là cánh bán hàng rong. Tôi thật bực
mình vì công việc của tôi cần sự yên tĩnh.
Mẹ
thì khác, những lúc ấy bà vui như "cá gặp nước", những kỷ niệm vui buồn với gánh
hàng của bà ngày xưa như không bao giờ dứt. Có lúc bà còn hào phóng mua hết
những thức ăn ế ẩm của họ, dù sau đó không sao dùng hết phải đem cho đi. Tôi tỏ
ý khó chịu, Mẹ chỉ cười buồn bảo: "Những thứ ấy đã một thời nuôi con khôn lớn
đó...".
Tôi
nhớ lại những cơn mưa đầu mùa ngày trước, Mẹ gánh hàng về ôm tôi khóc, chợt thấy
chạnh lòng...
VỢ
CHỒNG
Mỗi
lần du lịch, anh vẫn bật cười vì tính nhát gan của chị. Xe qua đèo: sợ. Lên núi
cao: sợ. Biển sóng lớn: sợ. Những lúc ấy anh lại ôm lấy chị,vỗ
về:
-
Đừng sợ, có anh đây. Em hãy can đảm lên nào!
Công
ty phá sản. Từ cương vị giám đốc, anh quay về với hai bàn tay trắng. Anh hốc
hác, suy sụp. Chị dịu dàng ôm anh vào lòng, xoa xoa mái
tóc:
-
Đừng tuyệt vọng, anh còn có em mà. Hãy can đảm nhé anh!
NHỮNG
CHIẾC BAO LÌ XÌ
Ba
Mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học
giỏi và chóng lớn. Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và tiền bỏ đầy con heo
đất.
Chiều,
thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: "Mầy được bao
nhiêu?"
Nó
đáp; "Em nhặt ở sọt rác nhà anh 50 cái bao không".
PHẦN
CÔ
Sinh
nhật cô giáo, cả lớp mang tặng cô nào hoa, nào vải may áo
dài...
Giở
gói quà của Hằng ra ngạc nhiên thấy một củ khoai và một bông hồng. Hồn nhiên,
Hằng bảo: "Ngày nào em cũng được ăn khoai lang nướng ngon lắm cô ạ. Chắc cô chưa
bao giờ được ăn?".
Hỏi
dò mới biết ba mẹ Hằng mất sớm, nhà em phải ở ngoài triền đê, một mình vất vả
nuôi hai em. Quà của Hằng là bữa trưa mà em dành phần cho cô
giáo.
ĐI
THI
Chị
Hai đi thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị
Hai đậu thủ khoa. Má bảo: "Nhờ Ba mầy mát tay". Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi
cô Út- cấp II, cấp III, tú tài, đại học. Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ
cả ba đều thành đạt.
Buổi
sáng trời se lạnh. Ba chuẩn bị đi thi "Hội thi sức khoẻ người cao tuổi". Má nhìn
Ba ái ngại. "Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả".
Buổi
tối Má hỏi: "Ông thi sao rồỉ". Ba cười xoà bảo: "Rớt".