Khi còn bé, tôi rất say mê những câu chuyện cổ tích. Chúng
theo tôi vào cả những suy nghĩ mộng mơ của tuổi mới lớn. Trong các câu chuyện
thần tiên đó luôn xuất hiện những chàng hoàng tử dũng cảm, những nàng công chúa
xinh đẹp với những câu chuyện tình cảm lãng mạn. Thế là tôi bắt đầu tìm kiếm
cho riêng mình một chàng hoàng tử hào hoa, nghĩa hiệp như thế trong cuộc sống
đời thường.
Dường như việc tìm kiếm một chàng hoàng tử hoàn hảo khó khăn
gấp trăm lần việc tìm được một người bạn trai thân thiết. Với tôi, những bạn
trai trong lớp đều là những cậu bé chỉ biết hứng thú với trò chơi của con nít
hơn việc tỏ ra là một người hùng lãng mạn. Còn những anh học lớp trên tôi phần
lớn lại quá thực tế, không chút lãng mạn.
Tôi cũng có hẹn hò một đôi lần, tuy nhiên không ai hợp với
tôi cả. Lũ bạn gái vẫn thường bảo tôi kén chọn. Họ cảnh báo rằng nếu tôi cứ khó
khăn như thế, thì đến khi ra trường, tôi vẫn không có được một chàng trai của
riêng mình ngoài cậu bạn Jo.
Tôi và Jo làm bạn với nhau từ khi còn bé xíu, nên hiểu nhau
rất rõ. Khi tôi buồn phiền hay giận dữ, khi tôi sợ hãi hay lo âu, cậu ấy luôn
biết cách làm tôi an lòng. Khi tôi có chuyện buồn, đơn giản chỉ là bị điểm xấu,
bị mẹ mắng hay thất vọng về những buổi hẹn hò để tìm kiếm chàng hoàng tử của
mình, Jo là người lau nước mắt cho tôi, kể tôi nghe những câu chuyện cười và
thế là mọi nỗi buồn biến mất. Mỗi khi tôi có chuyện vui, thì chính cậu ấy là
người đầu tiên tôi chia sẻ. Chúng tôi thân nhau lắm, đến độ tình bạn ấy trở
thành một phần hiển nhiên, một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Một đêm, khi đang ép mình phải ngủ, tôi bỗng nhận ra một sự
thật, sự thật mà tôi sợ nhất đã xảy đến. Tôi đã yêu Jo. Tôi đã yêu người bạn
thân nhất của tôi. Tôi không biết nói sao, không biết phải làm sao. Trái tim
tôi như ngừng đập khi nhìn vào tấm hình hai chúng tôi đang cười đùa - tấm hình
mà tôi vẫn để trên bàn học từ trước tới giờ.
Jo là người mà tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu, vậy
mà giờ đây trái tim tôi bỗng nói với tôi rằng điều đó là sự thật. Tôi không thể
lý giải được lý do vì sao, chỉ đơn giản là trái tim tôi đã tìm thấy một nửa của
mình. Tôi có nên nói với Jo điều ấy... Hay nên để mọi chuyện tự nhiên, phẳng
lặng như từ trước tới giờ... Tôi ngồi bật dậy, lấy một tờ giấy và bắt đầu viết.
Tôi viết cho Jo một lá thư, nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ đủ can đảm đưa
cho cậu ấy.
Những ngày sau đó, tôi thật khổ sở khi phải giáp mặt Jo. Tôi
không biết phải làm sao, nhưng không thể bình thường với cậu ấy, không thể
nghịch phá cùng cậu ấy như trước được nữa. Chắc Jo cũng bất ngờ trước điều đó,
vì có bao giờ tôi giấu cậu ấy điều gì đâu.
Những lúc ngồi vu vơ một mình, tôi chợt nhận ra rằng mình
đang nghĩ đến Jo, đang nguệch ngoạc viết tên cậu ấy trên bàn. Những tâm sự ấy
tôi giấu kín trong lòng cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư - thư của
Jo:
"Casey thân, Ngay từ khi mới gặp nhau, mình biết rằng chúng
ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Cậu đã luôn bên mình những lúc vui, lúc buồn hay cả
những khi đau khổ. Chẳng bao giờ cậu để mình phải buồn, phải cô đơn một mình.
Cậu chính là nguồn động viên lớn nhất của mình.
Casey à! Mình luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ đến cậu ngay cả khi
chúng ta được ở bên nhau. Mỗi lúc nhìn cậu cười vui,
mình thật hạnh phúc biết bao. Khi nhìn cậu khóc trên vai mình, mình còn đau đớn
hơn chính bản thân cậu nữa. Hình ảnh về cậu luôn giúp mình hoàn thiện bản thân,
nhắc nhở mình phải thật xứng đáng để luôn là niềm tin và là chỗ dựa tinh thần
của cậu. Mình thật chẳng biết phải diễn tả tất cả như thế nào, nhưng mình biết
rằng trái tim không bao giờ nói dối, và trái tim mình đang nói rằng - mình
rất... yêu cậu.
Hơn cả người bạn thân nhất của cậu, Jo”
Đọc xong lá thư của Jo, tôi cười trong hạnh phúc mà nước mắt
tuôn rơi bởi những gì Jo viết cũng là những gì tôi viết cho cậu ấy mấy đêm
trước đây. Tình yêu đã đến với tôi như thế, bằng một cách không ngờ nhất và với
một người không ngờ nhất. Chẳng cần phải tìm kiếm ở đâu xa xôi, bạn hãy nhìn
xung quanh mình xem, biết đâu bạn sẽ nhận ra một tình yêu hằng mong đợi đang ở
ngay bên cạnh mình đấy.