Sultan đến thăm một trong những vị giáo sĩ danh tiếng tại kinh thành Istanbul. Đạo Islam gọi các vị giáo sĩ của mình là sheikhs. Trí tuệ và đạo hạnh của vị sheikh ấy chinh phục sultan hoàn toàn, và sau đó ngài thường xuyên ngự giá đến dự các buổi giảng của sheikh.
Một hôm không dằn được lòng quá sùng bái của mình, sultan tha thiết bày tỏ: "Ta càng lúc càng thêm yêu mến ngài và ngưỡng mộ các bài giảng đạo của ngài. Nếu ngài có cần bất kỳ điều gì, xin cho ta biết và ta sẽ lập tức thực hiện trong quyền hành của ta.”
Sheikh liền đáp ngay: "Thưa vâng, quốc vương có thể ban cho thần ơn huệ này. Đó là ngài đừng bao giờ trở lại đây nữa.”
Kinh ngạc, sultan hỏi: "Phải chăng ta vô tình làm điều gì xúc phạm ngài? Nếu ta trót lỡ như thế, xin ngài hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành của ta.”
Sheikh lắc đầu: "Thưa không. Vấn đề chẳng phải là quốc vương, mà chính là các tu sĩ của thần. Trước khi ngài viếng chốn này, họ luôn hết lòng cầu kinh và luôn thành tâm hát thánh ca dâng lên Thượng Đế. Họ chỉ biết cầu xin ơn phước của Trời mà thôi. Từ khi quốc vương hạ cố giáo đường này, lòng họ không còn thanh thản nữa, vì họ chỉ rắp tâm làm sao cho quốc vương đẹp dạ để họ có thể nhận được những ban thưởng vật chất hào phóng của ngài.”