Có hai
người đang đói được một vị trưởng lão bố thí cho một sọt cá và một cái cần câu.
Một người lấy sọt cá, còn một người cầm cần câu, cảm tạ rồi ra
đi.
Người
được cá bèn lấy củi ra nướng, anh ta ăn ngốn nghiến như hổ đói, cá nướng vẫn
chưa kịp tỏa mùi hương thì nguyên sọt cá đã bị ăn sạch. Không bao lâu sau, anh
ta chết đói bên cạnh cái sọt trống không.
Người
được cần câu thì tiếp tục chống chọi với cơn đói, gian nan đi ra biển, nhưng khi
thấy được biển thấp thoáng ở phía xa xa, thì đã không còn chút sức lực nào nữa,
anh ta ôm hận, trừng mắt nhìn biển và chết đi.
Thời
gian sau, lại có hai người đói khát nữa đến nhà vị trưởng lão, và cũng được cho
một cái cần và một sọt cá. Nhưng họ không phân chia ra mà thương lượng cùng nhau
đi ra biển, mỗi buổi họ chỉ nướng một con cá cùng chia nhau ăn. Họ vừa qua một
đoạn đường xa, cuối cùng cũng ra đến bờ biển. Sau đó, hai người bắt đầu đánh bắt
cá để sinh sống, qua vài năm, họ xây được nhà, có gia đình con cái, có tàu cá
riêng của mình, và một cuộc sống hạnh phúc.
Hai
người đầu tiên: một người chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, một người thì đặt mục
tiêu quá xa, cả hai đều không phù hợp với thực tế cuộc
sống.
Chỉ có
hai người sau đã biết đem lý tưởng và hiện thực kết hợp, nhờ vậy cả hai người
đều thành công.
Có lúc,
đạo lý thông thường lại làm cho con người ta phải suy
nghĩ.