Bà Tú Anh là thẩm phán của một toà án, hàng ngày gặp rất nhiều các sự vụ của toàn dân trong huyện. Sáng nay vừa đến phòng làm việc, liền cùng thư kí viên Tiểu Triệu đến phòng số5 để giải quyết một vụ li hôn.
Đôi li hôn được toà án mời đến khoảng hơn ba mươi tuổi. Người chồng da mặt võ vàng gày gò, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, nhưng vẫn có thể thấy vốn là một chàng trai mi thanh mục tú; tinh thần của người vợ cũng vô cùng tiều tuỵ, mắt hõm quần thâm, nhưng sự mỏi mệt trên gương mặt cũng không che lấp được một thời trẻ trung xinh đẹp.
Cũng giống như các án li hôn khác, bà Tú Anh cũng đã thấy rất nhiêu, lại một phen thuyết phục phân tích, hoà giải, can ngăn hết sức nhiệt tình, nhưng nếu không đem lại kết quả nào thì mới giải quyết thủ tục li hôn, những việc đó đã quen nên cũng không đem lại cảm giác gì. Với đôi này hôm nay, bên chủ động yêu cầu li hôn là người chồng, vì chỉ một câu: ”Tình cảm không hợp” trong khi phía người vợ lại cự tuyệt li hôn. Hai bên đều không cãi vã chỉ ngồi im lặng. Bà Tú Anh cùng thư kí Triệu hỏi mãi không những không tìm hiểu được gì, ngược lại còn càng không hiểu. Cuối cùng, Tú Anh cũng nghĩ ra được một cách, chia hai người ra hai phòng khác nhau để họ viết ra lần lượt 21 lí do mà họ đòi bỏ và kiên quyết không bỏ.
Bên nữ đưa ra 21 lí do cự tuyệt li hôn: 1. Tôi yêu anh ấy; 2. Tôi đã quen mỗi sáng đều tỉnh dậy vì anh ấy hắt hơi; 3. Mỗi sớm tôi thích được đưa cho ấy bàn chải đánh răng, đun sữa cho anh ấy; 4. Mỗi khi anh ấy đi làm tôi thích được khoác áo choàng cho anh ấy; 5. Lúc đi làm tôi và anh ấy cùng đi ra trạm chờ xe; 6. tôi đã quen giặt cho anh ấy những bộ quần áo đầy mùi thuốc lá; 7. Tôi thích được sắp xếp lại những cuốn sách bị vứt lung tung trên giá sách của anh ấy; 8. Tôi đã quen khi sang đường được anh ấy dắt tay; 9. Tôi đã quen được anh ấy thổi cát trong mắt tôi; 10. Tôi thích được cắt móng tay cho anh ấy; 11. Tôi đã quen chải đầu cho anh ấy:12. Tôi đã quen được ủ vào trong áo rét của anh trong mùa đông; 13. Tôi thích được gọt hoa quả cho anh ấy; 14. Tôi đã quen nhìn thấy anh ấy cầm trong tay một bông hoa hồng ngồi chờ tôi ở cổng công ty; 15. Tôi quen được ôm anh ấy như ôm một đứa trẻ khi anh ấy uống rượu say; 16. Tôi quen được đọc to báo bên ngoài nhà tắm khi anh ấy tắm; 17. Tôi muốn được làm món miến cá mà anh ấy thích nhất; 18. Tôi quen được bón cho anh ấy từng thìa thuốc như bón cho một đứa trẻ khi anh ấy ốm; 19. Tôi muốn được masage cho anh ấy mỗi khi anh ấy bị đau lưng; 20. Tôi nhớ mãi lần tiếp xúc ngọt ngào lần đầu tiên; 21. Tôi muốn được già đi cùng anh ấy.
Những lí do đưa ra với câu mở đầu hầu như chỉ dùng” Tôi muốn được…” khiến Tiểu Triệu buồn cười. Bà Tú Anh lại đưa bản khai21 lí do của bên người chồng ra xem: 1. Tôi ghét phải dùng chung bàn chải đánh răng và khăn với cô ấy; 2. Tôi ghét cô ấy thấy mùi trong quần áo của tôi; 3. Tôi ghét cùng ngáy với cô ấy trên một chiếc giường; 4. Tôi ghét khi cô âý cứ ăn một miếng lại đút cho tôi một miếng hoa quả; 5. Tôi ghét cô ấy cứ xoi mói những trang bút kí mà tôi đã bỏ đi; 6. Tôi ghét cô ấy cứ ôm cho tôi một đống ảnh Quỳnh Giao,lại khóc ướt hết cả tôi; 7. Tôi ghét mỗi khi qua đường cô ấy cứ kéo tay tôi không chịu buông; 8. Tôi ghét cô ấy dùng lược cào vào đầu của tôi; 9. Tôi ghét cô ấy giấu hết những chai rượu quý tôi mua xuống gầm giường; 10. Tôi ghét cô ấy kéo tôi đi lang thang trong các cửa hiệu thời trang; 11. Tôi ghét cô ấy cứ chờ đợi lo lắng khi tôi làm thêm giờ về muộn; 12. Tôi ghét cô ấy viết những mẫu tin nhắn khiến tôi phát ngán; 13. Tôi ghét cứ phải đi cùng cô ấy ra trạm xe khi mà cô ấy ôm cứng lấy lưng của tôi; 14. Tôi ghét cô ấy cứ rửa sạch gạt tàn của tôi; 15. Tôi ghét cô ấy cứ như mẹ tôi nựng nựng nịu nịu khi bón cho tôi từng thìa thuốc trong bệnh viện; 16. Tôi ghét cô ấy cứ lấy giấy tờ của tôi để gói hoa quả; 17. Tôi ghét khi đi làm cô ấy lại để lại trên trán tôi vết son môi của cô ấy; 18. Tôi ghét cô ấy cứ nhân lúc tôi ngủ cắt trộm móng tay của tôi; 19. Tôi ghét cô ấy pha thêm nước vào rượu của tôi; 20. Tôi ghét cô ấy vô cớ, vô căn cứ thích được cùng tôi biến thành già.
Xem xong, bà cảm thấy rất bối rốivì những lí do này chưa đủ trầm trọng để giải quyết li hôn. Bà xem lại một lượt, mới phát hiệm trên giấy có 20 lí do, thiếu mất một.
Bà Tú Anh vừa vào phòng, vừa hỏi: “Anh sao thiếu mất một lí do vậy?” Vào phòng, bà mới phát hiện người đàn ông không còn ngồi trong đó nữa, trên bàn còn tờ đơn xin li hôn thiếu chữ kí của người vợ, bên trên có hai tờ giấy. Một tờ viết: “ Lí do thứ 21: Tôi yêu cô ấy!”, còn tờ giấy kia là một tờ chẩn đoán ung thư gan thời kì cuối…