P.BELLEMARE
Hachem Kaber đi giữa đống đổ nát của Palmyre, một thị trấn cổ trong sa mạc Syrie, cách Damas không xa.
Đêm ấy trăng sáng vằng vặc. Hachem thong thả bước. Anh không nhìn cảnh vật vừa uy nghi vừa lãng mạn ở xung quanh. Anh không phải là khách du lịch. Anh tới đây vì một lý do hoàn toàn khác.
Hachem dừng lại ở giữa nơi cách đây gần hai nghìn năm là ngôi đền chính cũ thành phố. Đúng chỗ này đâu… Anh nhìn quanh. Không thấy ai. Anh đã đến trước… Hachem mới muời tám tuổi, nhưng anh đã là chủ gia đình. Bố mẹ anh đã mất năm ngoái, trong một đợt dịch bệnh. Từ đó, theo tục lệ của các bộ lạc bédouin, anh phải có trách nhiệm trông nom cô em gái Suleima.
Hachem quan sát các đống đổ nát vắng vẻ… Chính vì Suleima mà anh tới đây. Em gái anh vừa tròn mười bảy tuổi, là một thiếu nữ xinh đẹp hiếm thấy: cao lớn, kiêu sa, đôi mắt đen mênh mông và một mái tóc nâu xứng đáng với “ngìn lẻ một đêm”. Do vậy, có không biết bao nhiêu chàng trai ngấp nghé. Hachem từ chối tất cả. Anh cho rằng nhiệm vụ của anh là phải chờ đám nào có lợi nhuận cho em gái.
Bởi vậy, khi Ahmed Lahoune đến dạm hỏi, Hachem nghe rất chăm chú.
Ahmed là con trai một nhà giàu. Anh ta mê Suleima và xin nộp lễ ba mươi con lạc đà.
Khoản đồ lễ khá lớn. Bình thường thì Hachem phải nhận ngay. Là chủ gia đình, anh có quyền như thế. Nhưng anh luôn tôn thờ em gái nên trước khi trả lời, anh muốn hỏi ý kiến cô em. Giờ đây anh nhớ lại cuộc trò chuyện ấy với Suleima. Đó là vào hôm kia.
- Suleima, Ahmeed Lahoune muốn cưới em. Anh ta đề nghị một khoản đồ lễ là ba muơi con lạc đà.
Cô gái bật khóc nức nở. Hachem nắm tay em.
- Nếu em không muốn, anh sẽ từ chối! Em đã yêu một người khác?
Suleima gật đầu.
- Ai thế?
- Youssef Mourad.
- Cậu trung sĩ trong đội lính lạc đà ấy à?
- Vâng.
- Cậu ta đã nói với em rồi à?
- Vâng.
Hachem ngẫm nghĩ. Yoissef là một chàng trai đứng đắn, thêm nữa, ở vùng sa mạc, lính trong đội lạc đà có uy tín lớn. Hachem ôm lấy em.
- Được rồi, em bảo Yossef đến xin cưới đi nhé. Anh sẽ đồng ý.
Sự việc đáng buồn nhất là lúc anh nói với Ahmed. Anh ta đặt tay lên chuôi con dao găm, nhắc đi nhắc lại.
- À, thế đấy! Hachem cũng có tính nóng. Anh đuổi thẳng thắn. Nhưng hắn không đi. Hắn tiến tới gần, vẻ đe doạ:
- Anh đã từ chối đồ lễ của tôi và lăng nhục tên tôi. Vậy tối nay anh đến bãi đổ nát Palmyre chứ?
Hachem bình tĩnh đáp:
- Tôi sẽ đến.
Hachem cũng cầm trong tay một con dao găm. Anh không nói gì với Suleima. Anh không muốn làm cô sợ. Cuộc đấu tay đôi kiểu này ít khi kết thúc bằng một cái chết. Vấn đề chỉ là danh dự…
Có một bóng người vừa xuất hiện. Hachem trông thấy Ahmet dừng lại cách anh vài mét. Anh lập tức rút dao. Đối phương của anh hất vạt áo ra. Và Hachem kêu lên một tiếng. Không, chắc anh trông nhầm!... Không thể có sự phản trắc như thế! Nhưng có đấy, cái mà Ahmed rút ra không phải là con dao mà là một khẩu súng lục. Rồi một tiếng nổ khô khốc vang lên trong sa mạc…
Một ngày mơi lại đến trên Palmyre… Suleima đi tìm anh trai cùng với Youssel. Thấy xác anh trai, cô nhào xuống ôm lấy khóc nức nở. Youssef đứng im không nhúc nhích. Khi người yêu anh đứng dậy, chỉ thoáng nhìn, anh đã thoáng thấy sẽ xảy ra một tấn bi kịch.
Suleima bế xác anh trai lên. Anh bảo Youssef:
- Anh hãy giúp em đi nào! Không thể để anh Hachem ở đây được.
Anh lính đỡ lấy xác Hachem đặt lên lưng con la. Hai người dắt la đi bộ về. Youssef cất tiếng:
- Em sẽ làm gì? Suleima khẽ đáp:
- Em làm bổn phận của em.
- Em báo cảnh sát chứ?
- Không.
- Nhưng đây là một vụ giết người. Anh ấy bị một phát đạn giữa ngực.
- Em trông thấy rồi. Anh ấy bị ám hại bởi một tên hèn hạ. Và em biết đó là ai.
- Anh ấy có bảo em biết kẻ nào sẽ ra đây gặp anh ấy?
- Không. Nhưng đó chỉ có thể là Ahmed.
Youssef thử bàn.
- Có thể em đúng. Nhưng chính vì thế, chúng ta phải báo cáo với cảnh sát. Ahmed sẽ bị truy nã và bị trừng phạt.
Suleima nhìn từ đầu đến chân người yêu, vẻ khinh thường.
- Anh muốn nói là anh sẽ báo cảnh sát?
- Em nghe đây, Suleima em phải hiểu anh. Anh buộc phải làm thế. Anh là một quân nhân và đây là một vụ giết người.
Ánh mắt Suleima đầy căm ghét:
- Nếu anh làm thế, Youssef, anh có thể nói với em lời vĩnh biệt.
- Anh trung sĩ im lặng, lát sau anh buông một tiếng thở dài.
Suleima bắt đầu nói, nhưng giọng cô kỳ lạ, xa xăm, như cô đang trong mơ.
- Chôn cất anh Hachem xong, em sẽ ra đi.
- Đi đâu?
- Cô gái như không nghe thấy câu hỏi. Cô nói tiếp.
- Em sẽ chôn anh ấy ở tư thế ngồi, vì anh ấy sẽ không được yên nghỉ chừng nào anh ấy còn chưa được báo thù.
- Em muốn nói rằng…?
- Rằng em sẽ báo thù cho anh ấy!
- Em điên rồi! Một cô gái không bao giờ báo thù!
- Nhưng em thì có.
- Em biết luật sa mạc đấy chứ? Em biết người báo thù phải hành động thế nào đấy chứ?
- Có, em biết. Em còn biết rằng vì em mà anh Hachem chết. Vì lòng yêu thương em. Vì anh ấy không muốn gả em cho một kẻ em không yêu. Anh ấy đã làm cho em một việc mà không một người anh trai nào làm; cho nên em sẽ làm cho anh ấy một việc mà không một đứa em gái nào làm.
Họ lại im lặng một lát, Rồi Youssef cất tiếng:
- Suleima, em có nghĩ đến chúng ta không?
Lần đầu tiên giọng cô gái dịu lại.
- Em không có quyền lựa chọn. Có thể là chúng ta sẽ gặp lại nhau sau này, nếu đó là ý thánh Alah.
- Suleima, em biết rõ đó là điều không thể có. Sau sự việc em muốn làm, không bao giờ em có thể thoát được.
Cô gái không đáp. Youssef tuyệt vọng cố làm cô thay đổi ý kiến.
- Em không có một cơ may nào hết, Suleimah. Em không thể bằng lòng với việc giết chết hắn?
- Không, đó không phải là một sự báo thù trọn vẹn.
Youssef cầm tay người yêu.
- Vậy anh sẽ thực hiện báo thù thay em.
- Không, anh không có quyền gì để làm việc đó.
- Chúng ta hãy lấy nhau đi. Với tư cách là chồng em, anh có thể thực hiện sự báo thù.
Nhưng Suleima lắc đầu:
- Em không cưới đâu. Chúng ta phải chia ly thôi, Youssef. Có thể sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau…
Youssef nhìn thẳng vào mắt Suleima.
- Thôi được, anh sẽ không nói gì hết! Anh sẽ tạm xa em, vì tình yêu đối với em.
Về đến xóm, họ được biết đêm trước Ahmed đã cưỡi lạc đà biến mất. Sự chạy trốn của hắn là một lời thú tội…
Ba ngày sau Suleima cũng cưỡi lạc đà lên đường. Cô cố không nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Youssef khi anh nhìn theo cô.
Ngược lại, cô tập trung đầu óc vào một hình ảnh khủng khiếp: hình ảnh anh trai cô đang bị chôn ngồi dưới những hòn đá của sa mạc.
Phố xá Hama, một thành phố lớn của Syrie, vẫn nhộn nhịp như mọi khi, nhất là hôm nay lại có phiên chợ. Không ai chú ý gì đến người phụ nữ che mạng kia, bởi phụ nữ ở đây đều đeo mạng che mặt cả.
Thế là đã một năm trời Suleima đi khắp nước Syrie tìm Amed. Trước tiên cô tới Damas, thủ đô, nhưng không tìm thấy hắn. Tiếp đó cô lên mãi tận miền bắc, và đã ba tuần nay cô đến Hama này.
Cuọc sống lang bạt của cô thật vất vả, vừa khổ sở lại vừa nguy hiểm, nhất là đối với phụ nữ yếu ớt như cô. Nhưng cô không từ bỏ ý định. Lòng cô nung nấu hận thù. Cô cảm thấy Amed không thể thoát khỏi tay cô, một ngày kia nhất định cô sẽ tìm ra hắn, dù hắn có rời khỏi nước Syrie, dù cô có phải đi dến tận cùng trời cuối đất!
Là một phụ nữ theo đạo Hồi nên cách ăn mặc nghiêm ngặt của cô giúp cô có thể trông thấy mà không bị phát hiện. Cô có thể bình thản đối mặt với mọi người. Dù Ahmed đứng cách cô một mét, hắn cũng không thể nhận ra cô.
Đột nhiên Suleima giật thót! Gã ăn xin ngồi dưới đất kia rách rưới và bẩn thỉu, phải chăng chính là hắn?... Suleima tới gần, nhìn kĩ, hiển nhiên người này chẳng giống gì với tên nhà giàu kiêu ngạo định mua cô với giá ba mươi con lạc đà, nhưng các đường nét thì đúng là của hắn và sự sa sút ký của hắn thật dễ hiểu. Có lẽ khi chạy trốn, hắn quá vội vàng, chỉ đem theo một ít tiền, hắn tiêu chả mấy đã hết nên nay phải sống trong cảnh bần hàn.
Suleima chằm chằm nhìn gã ăn xin. Càng nhìn cô càng thấy gã này giống Amed, nhưng như thế đã đủ chưa? Cô không có quyền nhầm…
Gã ăn xin đã thấy thái độ tò mò của người phụ nữ này, nghĩ rằng cô thương hại gã, gã chìa tay.
- Thưa bà, bà làm ơn, làm phúc…
Suleima chợt run lên nhưng cô kìm lại dược. Đúng là giọng Ahmed rồi. Những ngày lang bạt kiếm tìm của cô đã chấm dứt. Bây giờ tới một việc khó khăn nhất, nhưng cô không sợ.
-Bà làm ơn làm phúc…
Suleima rảo chân bước ngay đi, không trả lời, cô dừng lại dưới một cái cổng cách đó chừng 20 mét. Có đông ngưòi qua lại thế này cô chưa thể báo thù. Cô cần chỉ có riêng cô với hắn, trong vài phút thôi. Cô đành chờ vậy…
Trời đã sắp tối! Suleima bồn chồn. Một phụ nữ theo đạo Hồi không thể ở ngoài phố ban đêm. Nhưng nếu ngày mai cô mai quay lại đây liệu Ahmed có còn ngồi ăn xin ở kia? Nhỡ hắn nghi ngờ về thái độ bí ẩn của cô? Ngộ nhỡ hắn hiểu ra? Hay cô cứ hành động ngay cho chắc ăn?
Suleima nắm chặt con dao găm của anh trai cô giắt dưới lớp áo. Cô ngần ngại không phải vì cô sợ bị bắt mà cô sợ một người khách qua đường nào đó, ngăn cấm cô.
Cô khẽ kêu lên một tiếng. Có lẽ thánh Allah phù hộ cô, vì Ahmed vừa đứng dậy lê bước đi. Cô hy vọng hắn sẽ vào một phố vắng. Một lần nữa, cô lại cảm ơn thánh Allah: Ahmed vừa quặt vào một ngõ hẻm. Cô phải hành động ngay thôi.
Cô gọi:
- Ahmed!
Hắn ngoảnh lại. Có lẽ hắn đã hiểu, nhưng hắn vẫn đứng im nhìn cô. Hắn sững sờ vì quá nhạc nhiên, hay lòng kiêu hãnh đàn ông đã ngăn không cho hắn chạy trốn một phụ nữ?
-Cô đấy à? Suleima?
- Tôi đây.
- Cô muốn gì?
- Muốn giết mày…
Vừa nói, cô vừa rút dao. Ahmed ấp úng.
- Nhưng tôi không thể đấu dao với cô!
Saleima cưòi phá lên.
- Ai nói đến chuyện đấu dao? Dễ thường mày đấu dao với anh trai tao đấy chắc?
Ahmed lùi lại: Suleima vừa rút súng lục ra. Akmed co cẳng chạy. Nhưng đã quá muộn. Một tiếng nổ vang lên rồi một tiếng nổ thứ hai. Hắn ngã lăn ra.
Nghe tiếng súng, nhiều người chay tới. Họ chứng kiến một cảnh khủng khiếp. Cúi người xuống kẻ thù, Suleima đã dùng dao găm của anh trai để phanh ngực hắn, cô đang móc tim hắn… Cách báo thù của người Béđouin phải là như thế: móc tim ra. Chứ nếu chỉ có bắn chết hắn thì có lẽ cô đã chốn thoát…
Tim Ahmed nằm bên cạnh xác hắn. Cô đã báo thù trọn vẹn. Cô đã thoả mãn…
Nhờ các luật sư biệc hộ và các quan toà có lòng nhạy cảm. Suleima chỉ bị kết án 5 năm tù. Ba năm sau cô đuợc ân xá, và tất nhiên cô lấy Youssef vẫn chờ đợi cô.
Việc đầu tiên cô làm là tổ chức một buổi lễ cảm động đưa anh trai ra khỏi mộ và chôn lại anh ở tư thế nằm. Giờ đây anh đã có thể yên nghỉ.
ANH VŨ dịch