Mẹ chồng cô gọi điện cho cô trong lúc cô đang tập
một vài động tác thể dục ở trong phòng khách. Hôm nay chủ nhật, cô dậy khá muộn.
Lúc này đã mười một giờ, giờ mà nhiều nhà chắc ăn trưa rồi ấy chứ. Tiếng chuông
điện thoại reo lên cáu kỉnh trong lúc cô đang cúi xuống tập động tác bụng, cố
gắng gập người thật sâu để hai tay chạm xuống đất.
- Anh, nghe điện thoại. – Cô vẫn không đổi tư thế,
hét lớn bằng cái giọng khiến cho người chết ở trong mộ cũng phải bò ra. Thế mà
nó không xi-nhê gì với đức ông chồng quý hóa của cô. Tiếng chuông vẫn đang hối
thúc vẻ sốt ruột.
- Điện thoại. – Cô lại hét lên, nhưng lần này đã
đứng thằng người dậy. Vài giây trôi qua, không có dấu hiệu nào chứng tỏ có cử
động của con người tiến về cái giá để điện thoại. Cô đành bỏ dở bài tập và điên
tiết đi về chỗ tiếng chuông đang kêu lanh lảnh. Chết tiệt ai gọi vào ngày chủ
nhật. Cô lẩm bẩm trong khi với tay lấy cái ống nghe.
- Sao gọi mãi không đứa nào bắt
máy?
Một giọng nói chậm rãi uy quyền, nhưng cũng đầy gắt
gỏng vang lên ngay sát tai cô, làm tim cô muốn rụng ra ngoài. Đó là mẹ chồng
cô.
- Con chào mẹ. – Cô mỉm cười với mẹ chồng, trong
bụng hơi hối hận vì đã nói "Chết tiệt” trước khi bốc máy. Nhưng hẳn nhiên là mẹ
chồng cô không thể thấy được nụ cười này. Vì nếu bà nhìn được, bà sẽ thấy nó
chuyền ngay sang thành một cái mếu sau khi cô nghe mẹ tuyên
bố:
- Tôi gọi điện để báo cho anh chị chuẩn bị, tôi sẽ
tới chơi nhà anh chị trong vòng một tháng. Tôi bay chuyến ba giờ bốn nhăm phút
ngày mai. Tới nơi lúc năm rưỡi chiều. Tôi sẽ đi taxi tới nên không cần đứa nào
ra đón. Tầm sáu giờ hơn tôi sẽ có mặt ở trước cửa nhà.
- Sao tự nhiên mẹ lại đi chơi? – Cô thốt lên khi mẹ
chồng kết thúc những thông tin về lịch trình, và lập tức biết mình lỡ
lời.
- Anh chị không vui khi biết mẹ mình tới chơi à? –
Giọng mẹ chồng cô phật ý.
- Con không có ý đó mà mẹ, chỉ
là…
- Thế thì tốt. Thực ra không hẳn là mẹ đi chơi, mà
còn kết hợp chữa bệnh. Bạn mẹ mách phòng khám đông y cổ
truyền…
- Ấy chết, mẹ bị bệnh gì ạ?
- Bệnh người già ấy mà. Nhưng yên tâm, mẹ khắc biết
đi chữa đi khám chỗ nào. Các con không phải lo. Thế thôi, gặp các con sau
nhé.
- Ơ…
Cô chưa kịp chào hay hỏi han gì thêm thì đầu bên
kia đã cúp máy. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu vào cái ống nghe, lắc đầu vẻ không
tin. Rồi chợt bừng tỉnh, cô gác điện thoại lên giá, hùng hổ đi vào phòng của
chồng cô.
Thực ra căn hộ vợ chồng cô đang ở có ba phòng ngủ,
nhưng không có căn phòng nào có tên là "phòng của chồng cô” cả, cho tới cách đây
hai tháng. Họ cưới nhau đã được hơn một năm, chính xác là mười lăm tháng. Công
việc của cả hai đều ổn định, cùng với sự giúp đỡ của nội ngoại, họ mua một căn
hộ chung cư tiện nghi gần trung tâm thành phố. Chính là căn hộ trên tầng ba này,
với những ba phòng ngủ. Một phòng ngủ của hai vợ chồng, một phòng dành cho con
họ sau này, một phòng dành cho khách đến chơi nhà. Hồi đó, lúc tìm mua nhà, họ
đã bàn với nhau một cách hạnh phúc như thế. Nhưng hôn nhân hẳn không phải là
thiên đường dành riêng cho hai người. Hai tuần sau khi cưới nhau, cô nhận ra
chồng cô là một người ham mê bóng đá hơn tất cả mọi thứ. Một tháng sau, cô phát
hiện ra chồng cô rất lười và không muốn động chân động tay vào công việc nhà như
lúc tán tỉnh cô đã thể hiện. Nửa năm sau, cô phát hiện ra sau giờ làm đi uống
nước và tám với đám đồng nghiệp nữ cùng công ty thú vị hơn và về thẳng nhà. Hẳn
chồng cô cũng có những phát hiện riêng dành cho cô, như là cô không dịu dàng và
lãng mạn như thời con gái. Cô hay gắt gỏng và khi giận thì lạnh lùng đến mức tàn
nhẫn. Cô không nấu ăn ngon, và cũng không thích vào bếp. Những phát hiện không
hài lòng về nhau khiến cho cuộc sống hôn nhân của họ hết cả vẻ nên thơ ban đầu.
Cô thấy may mắn là họ vẫn chưa có con, và thậm chí họ đã đi đến một thống nhất
là họ không nên có con, ít nhất ở thời điểm này. Cô vẫn còn yêu anh, và cô chắc
anh vẫn yêu cô. Nhưng dường như tình yêu không thôi thì vẫn chưa đủ. Cô bước vào
phòng, lật mạnh tấm chăn chồng cô đang đắp, định thông báo với chồng cái tin
nóng hổi. Nhưng ngay lập tức cô kéo tấm chăn lại như cũ. Cô quên mất là anh có
thói quen khỏa thân khi ngủ. Lần đầu tiên kể từ sau hai tháng, cô lại nhìn thấy
chồng mình… như vậy. Cô đằng hắng giọng khi thấy chồng hé mắt
ra:
- Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta,
một tháng liền.
- Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng
sốc với cái tin đó, dù là mẹ ai đi nữa.
- Mẹ anh.
- Tại sao? Mẹ chẳng có lý do gì đế tới cái thành
phố đông đúc, chật chội này ở trong vòng một tháng cả. Bà không xa nổi nhà quá
một tuần.
- Câu hỏi hay đấy, nhưng đừng nói nếu không mẹ nghe
được lại tự ái. Bà tới để chữa bệnh. Có lẽ không nặng lắm, vì mẹ đi chữa bằng
đông y.
- Ôi, mẹ tới là rắc rối rồi
đây.
Cô gật đầu đồng ý, nhìn quanh căn phòng chồng cô
đang nằm, vốn là phòng mà họ định dùng cho khách. Cô nhăn mặt khi thấy chồng cô
đã quên tắt tivi, hơn nữa căn phòng quá bừa bộn. Cách đây hai tháng, khi mùa
bóng mới bắt đầu, và khi công ty cô có quá nhiều dự án, cũng như đơn hàng với
các đối tác nước ngoài khiến cô thường phải làm việc tới khuya thì họ thống nhất
là họ sẽ ngủ riêng.
- Em sẽ vào phòng bếp pha cà phê, anh mặc quần áo
rồi ra ngay. Chúng ta cần thảo luận đôi chút.
Sau một hồi thảo luận, họ đi tới quyết định quan
trọng là phải hợp tác và đề ra một chương trình hành động chi tiết để đối phó
với "lực lượng” mẹ chồng. Chồng cô dọn cái đống hổ lốn trong phòng mà anh đã bày
bừa hai tháng qua, còn cô thì phải "tút” lại căn bếp quá tệ do lâu rồi không ai
nấu nướng. Mọi xoong chảo, bát đĩa đều bám bụi, bình ga thì hết nhẵn. Cô ngán
ngẩm lau cái tủ lạnh chỉ toàn đồ hộp, gọi dịch vụ đổi gas, sau đó gọi cho cửa
hàng bán gạo, rồi kiểm kê lại đám gia vị xem còn gì không. Hầu hết mắm muối mì
chính đều còn, nhưng đã chảy nước hoặc là quá date. Cô dẹp hết vào thùng rác.
Nói chung là khoản thực phẩm phải sắm lại toàn bộ. Cũng may mà mẹ chồng cô tới
chơi còn nhân đức báo trước cho một ngày để chuẩn bị. Chứ bà cứ âm thầm mà đổ bộ
đến trước cửa nhà rồi bấm chuông đột ngột thì… hậu quả khôn
lường.
- Em đi ra siêu thị một chút đây. Anh dọn xong
chưa?
- Để anh đi cùng, chắc là có nhiều đồ phải
mua.
Cô lại nhăn mặt, nhưng chồng cô nói đúng. Có quá
nhiều đồ phải mua. Siêu thị chỉ cách nhà một con phố ngắn nên họ đi bộ tới đó.
Cô bật cười trước hình ảnh hai vợ chồng khệ nệ xách những túi đồ lỉnh kỉnh trên
tay. Đã lâu lắm, họ không đi bộ cùng nhau, chứ đừng nói đến việc dắt díu nhau đi
chợ như thế này. Vậy là một ngày chủ nhật đã trôi qua, không yên bình một chút
nào, và trong lòng cô đang lo thót lên với việc đối diện với mẹ ngày
mai.
Hôm nay, cô xin về sớm hơn thường lệ, băng qua dòng
xe cộ đông đúc nhanh một cách đáng ngạc nhiên và nôn nao tìm chìa khóa mở cửa
căn hộ.
- Ô, anh đã về đấy à? – Cô hỏi khi thấy chồng cô
đứng trước cửa ra vào. Hóa ra, anh cũng sốt ruột như cô. Cô liếc nhìn đồng hồ.
Nó điểm sáu giờ kém mười lăm phút. – Em nghĩ em phải bắt đầu bữa
tối.
- Đưa túi xách cho anh. Em thay quần áo và đi rửa
mặt đi. Anh đã cắm nồi cơm và nhặt một bó rau. Những món chính thì nhường em
đó.
Một lát sau, trong bếp đã được bày ra một đống lộn
xộn.
- Món fillet cá, nó đang cháy kìa anh. Hạ bớt lửa
cho em.
- Em làm đi, anh đang rửa rau. Tay anh đang
ướt.
- Không được, em đang nhồi thịt vào mướp đắng, tay
em rất dơ.
Chồng cô "Hừm” một phát rồi lạch bạch chạy đi tắt
bếp. Cô cũng xán lại: "Nó chưa chín! Bật bếp lên đi anh”
- Nó đang cháy khét.
- Cháy, nhưng mà chưa chín. Em bảo anh vặn nhỏ, chứ
có phải là tắt đi đâu.
- Em luôn tỏ ra thông minh hơn người đấy. – Chồng
cô cau có nói, rồi anh bất chợt búng bàn tay đẫm nước, làm mặt cô dính toàn hạt
nước.
- Á, anh làm cái gì vậy, đồ xấu xa! – Cô hét lên,
còn anh thì cười vang. Nhưng lập tức nụ cười biến mất, vì một bàn tay dinh dính
thịt xay đã áp quệt vào mặt anh.
- Ha ha ha. – Cô cười lớn.
- Đáng ghét! Đây là thịt xay, chứ không phải là
nước nhé.
Trận chiến đang tới hồi thú vị thì anh tóm lấy tay
cô, ra hiệu dừng lại và họ nghe tiếng chuông cửa "kính coong” liên
hồi.
- Mẹ tới rồi! – Cả hai cùng thốt lên, ngoái nhìn
lại căn bếp mà họ vừa biến thành bãi chiến trường.
- Tại sao lại để bà già này đứng ngoài cửa và bấm
chuông lần này là lần thứ sáu? – Mẹ chồng cô, vẫn cái giọng uy quyền ấy, đang
đứng trước cửa phòng, ngờ vực nhìn hai vợ chồng. – Còn con? Tóc con dính cái gì
thế kia? – Bà vuốt một it thịt xay dính trên tóc của chồng cô, xoa nó bằng hai
đầu ngón tay, cho lên mũi ngửi và kinh hoàng chùi nó vào chính áo của
anh.
- Chúng con chào mẹ. Mẹ đi mệt không ạ? Mẹ mang có
nhiều đồ không? Mẹ vào trong nhà đi ạ.
Bà khoát tay ra hiệu không sao, rồi bỏ đống hành lý
trước cửa phòng để cho các con tự xử lý, bước vào căn hộ chung cư và quét mắt
nhìn khắp. Sau đó bà đi vào lần lượt các phòng, nhưng chỉ dừng lại ở trước cửa,
nghiêng người vào trong để nhìn. Xong, bà đi vào phòng ăn, giả vờ rửa tay, trong
khi mắt thì liếc nhìn đống đồ ăn đang nấu dang dở. Bữa cơm trôi qua vui vẻ bằng
những câu chuyện hỏi thăm lẫn nhau về công việc, sức khỏe, chuyện người thân. Dù
cho món cá fillet chiên có hơi bị khét và cơm thì hơi nhão. Xong xuôi, mẹ với
chồng ra phòng khách ngồi, còn cô thì loay hoay rửa bát và dọn dẹp phòng ăn. Mệt
bở hơi tai vì đánh vật với đống bát đĩa, cô thầm than tại sao cứ luôn là phụ nữ,
chứ không phải đàn ông rửa bát. Khi cô ra phòng khách, chồng cô đã gọt sẵn một
đĩa lê, đưa cho cô một miếng ngon lành, và nhìn cô ra chiều thông cảm. Tivi đang
phát một chương trình sức khỏe thường thức cách chữa chứng bệnh trĩ. Mẹ chồng cô
chăm chú xem. Dạo này, cô ngạc nhiên nói với chồng, các chương trình khoa học
thường thức của Việt Nam cũng thú vị quá nhỉ, còn làm cả hài kịch. Chồng cô gật
đầu. Nhân nói chuyện chữa bệnh, chồng cô hỏi bệnh của mẹ và nơi bà tới khám ở
đâu để anh dẫn đi. Nhưng mẹ anh bảo bệnh già, gân cốt yếu, vả lại bà tự bắt taxi
đi được nên không cần đứa nào phải đưa đón. Cô thì sợ mẹ chồng ở nhà một mình
buồn nên gợi ý gọi thím Hoa tới chơi với mẹ cho vui, bà cũng gạt đi. Đúng mười
giờ tối, mẹ chồng cô tắt tivi, dõng dạc tuyên bố:
- Tới giờ đi ngủ rồi.
- Đúng rồi đó, mẹ mệt rồi, mời mẹ vào phòng nghỉ
trước đi ạ.
- Còn hai đứa chúng bay, cũng đi ngủ đi, còn ngồi
đây làm gì.
- Dạ? Ngủ giờ này ạ? Bọn con sớm nhất cũng là mười
một giờ cơ!
- Thế dậy mấy giờ.
- Thường là bảy, à không, sáu rưỡi
ạ.
Đó là chồng cô còn nói giảm đi, chứ thực tế thì họ
còn lọ mọ đi ngủ muộn và dậy trễ hơn thế nhiều.
- Như thế là phản khoa học. Mẹ không ngủ được khi
có bất cứ tiếng động gì, dù là nhỏ nhất, nên tốt nhất các con hãy vì bà già này
mà thay đổi thói quen trong vòng một tháng, được không? – Mẹ chồng nhưỡng mắt
lên nhìn cô cho đến khi tiếng: "Dạ, được” thoát ra, sau đó là đến nhìn chồng cô.
– Tốt, bà nói, hướng về phía căn phòng dành cho khách – vậy thì đi
ngủ.
Khi hai vợ chồng đã vào trong phòng và khóa trái
cửa lại, chồng cô lăn mình ra giường:
- Ôi trời, chúng ta bị quản thúc như trẻ con
rồi.
- Chiều mẹ một chút đi anh. Chỉ mất một tháng thôi
mà.
- Đêm nay có trận quan trọng của Manchester, anh
không thể bỏ lỡ được.
Cô nhìn anh cười tinh quái. Mẹ đâu có ở trong phòng
này để kiểm tra hai đứa được đâu. Anh có thể xem trực tuyến trên cái máy tính để
bàn, còn cô sẽ lướt web tha hồ bằng cái laptop của cô, miễn là không có tiếng
động. Chồng cô cười toe toét đồng tình. Cô nhanh chóng mở laptop, bật nút
wireless, nhưng loay hoay một hồi vẫn không online được. Cô hoang mang nhìn
chồng. Anh bật dậy, khởi động cái máy tính để bàn, sau đó bất lực thôt
lên:
- Không có mạng. Quái lạ, sao thế
nhỉ?
- Anh thử ra chỗ modem kiểm tra xem cáp có bị tuột
hay không?
- Không được rồi, nó ở trong phòng mẹ đang nằm. Tối
hôm qua mạng miếc vẫn bình thường cơ mà!
Chẳng còn trò giải trí nào, mỗi người đành tìm một
cuốn sách, chứ có nằm cũng chả ngủ được vào cái giờ này.
Sáng hôm sau, khi cô còn đang mơ màng ngủ thì nghe
tiếng đập cửa, rồi giọng mẹ chồng cô văng vẳng bên ngoài. Cô lay lay người
chồng, đúng lúc anh cũng đá đá chân cô ra hiệu cô ra mở cửa. Cuối cùng, cả hai
kéo nhau dậy vì mẹ cô đang gọi cả con trai lẫn con dâu. Cánh cửa phòng bật mở,
cô dụi mắt nhìn mẹ chồng trong bộ đồ thể thao trắng tinh, vui vẻ hỏi con chỗ nào
tập chạy bộ được, dẫn mẹ đi!
Cả buổi làm việc cô cứ ngồi ngáp lên ngáp xuống. Cô
thầm khâm phục mẹ chồng khỏe. Bà đi bộ hai vòng quanh công viên lớn mà không hề
thở mạnh một tiếng, trong khi hai vợ chồng cô mới đi chưa được nửa vòng đã hổn
hà hổn hển. Cô sắp xếp lại chỗ ngồi, trong đầu suy nghĩ xem chút đi làm về ghé
qua chợ sẽ mua thứ gì. Lúc nãy cô đã từ chối đi ăn tối với cánh đồng nghiệp,
cũng như lời rủ rê đi săn hàng sale off của con bạn. Chồng cô cũng mới gọi điện
cho cô khoe đêm qua Man thắng, ông trưởng phòng trúng cá độ bóng đá khao cả công
ty. Chỉ có anh là không đi được. Nghe giọng chồng, tự nhiên cô thấy thương
thương.
Ăn cơm tối xong, cô với mẹ chồng đi dạo mát quanh
khu chung cư. Mẹ chồng cô hỏi cô có muốn ăn kem không rồi mua cho cô một cây kem
ốc quế. Đi ngang qua hàng hoa, cô mua một bó cẩm chướng đỏ rõ to, về cắm vào bốn
cái lọ khác nhau, để mỗi phòng một lọ. Khi cô mang lọ hoa cẩm chướng vào phòng
ngủ của hai vợ chồng, chồng cô thì thầm:
- Cáp mạng vẫn bình thường em
ạ.
- Thế thì tốt. – Cô đặt lọ hoa lên bàn trang điểm,
sau đó mở laptop, định check mail và làm xem xét nốt cái hợp đồng khách mới gửi.
Nhưng mạng vẫn không vào được. Chồng cô kiểm tra đủ cách, cuối cùng đầu hàng,
nằm gối tay trên giường
- Em nghĩ là mẹ đã tháo cáp ra lúc bà đi ngủ. Chắc
nó nhấp nháy dữ quá nên mẹ chói mắt.
- Em thông minh quá! – Anh dịch sang một phía,
nhường một bên giường cho cô. – Thôi nằm nghỉ chút đi. Tám tiếng trong công ty
không đủ cho em hay sao? Sáng mai em làm thì công việc nó cũng có chạy đi mất
đâu. Rửa bát mệt không?
- Anh bóp vai cho em đi, mỏi quá. – Cô thấy chồng
quan tâm thì giả bộ nhõng nhẽo.
- Vừa thôi cô, tôi không mệt chắc. Nói vậy, nhưng
anh cũng nhỏm dậy. – Chà, hình như em béo lên thì phải. Để anh kiểm tra xem
nào.
- Á á, nhột quá, anh làm gì vậy? – Cô la oai oái,
nhưng chồng cô đã bịt miệng cô lại. – Suỵt, mẹ nghe kìa.
Thấm thoắt mẹ chồng cô đã tới chơi gần một tháng.
Bà tuyên bố bệnh của bà đã bớt và nói chồng cô đặt vé máy bay cuối tuần để bà về
nhà. Cô nghe mẹ nói mà mừng thầm trong bụng. Vậy là từ nay, cô không còn phải đi
ngủ lúc mười giờ nữa, không còn phải về vội vàng sau giờ tan sở và đi chợ, không
còn phải vướng chuyện bếp núc, không còn phải rửa bát mệt nhoài, không còn phải
dậy sớm tập thể dục, không còn…Chồng cô thì không được hứng khởi như
cô.
- Anh thấy mẹ ở đây nhà mình vui hơn. – Anh nói đơn
giản làm cô chột dạ.
Ngày mà mẹ chồng về cuối cùng cũng đã tới. Vợ chồng
cô chở bà ra sân bay, đứng vẫy tay cho đến khi bà khuất trong đám người đi vào
phòng làm thủ tục. Chồng cô trầm ngâm đứng nhìn.
- Về thôi anh.
- Ừ. – Anh nói vẻ luyến tiếc. – Tối nay em có nấu
cơm không? – Đột nhiên anh hỏi cô khiến cô phì cười.
- Có. – Cô nói
- Thế còn ngày mai, em có đi chợ
không?
- Có, miễn là anh giúp em rửa bát sau bữa
tối.
- Mình vẫn tập thể dục buổi sáng
chứ?
- Vẫn. Nhưng em không đi hai vòng như mẹ đâu đấy,
em chỉ đi một vòng thôi.
Khuôn mặt chồng cô đã giãn ra. Anh nắm lấy tay
cô:
- Mẹ về rồi nhưng em đừng làm việc khuya nữa nhé.
Hại cho sức khỏe lắm đấy.
- Em có muốn làm cũng không
được.
- Sao vậy?
- Em… có bầu rồi.
Chồng cô há hốc miệng ra nhìn cô không nói lên lời,
nhưng khuôn mặt anh ngời ngời hạnh phúc. Cô nhìn anh, trong lòng đầy tự hào. Rõ
ràng anh cũng muốn đứa con này. Nó mới được hơn hai tuần, và cô cũng chỉ vừa
phát hiện ra. Cô đã nhiều lần ngồi suy nghĩ về cuộc hôn nhân của cô với anh. Đó
là một cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nhưng cô đã luôn băn khoăn tự hỏi tại sao cuộc
sống hôn nhân của họ đã từng tẻ nhạt như vậy, dù chỉ mới cưới nhau chưa đầy hai
năm. Và giờ cô hiểu ra nguyên do, đó là họ đã lơ là trách nhiệm của họ trong hôn
nhân. Khi "đối phó” với mẹ chồng, họ đã tâm đầu ý hợp cùng nhau thực hiện "trách
nhiệm làm hài lòng mẹ”. Có lẽ cả hai vợ chồng cô cùng nhận ra, khi họ có bổn
phận chung thực hiện trách nhiệm, những việc vất vả tới đâu cũng cảm thấy dễ
dàng hơn. Tình yêu không thôi chưa đủ, khi hai người đã tự
nguyện gắn với nhau làm một, họ phải có bổn phận vun đắp cuộc sống chung, bỏ qua
những cái tôi ích kỷ có thể làm tổn thương cả hai bên. Giờ đây, trách nhiệm của
họ không chỉ là trách nhiệm đối với vợ hay chồng nữa, mà sẽ còn là trách nhiệm
làm cha, làm mẹ. Sẽ nặng nề hơn, nhưng cũng vinh quang hơn, và tất nhiên là cũng
sẽ có nhiều hạnh phúc hơn. Chồng cô choàng tay qua vai cô, và hai người bước ra
khỏi sân bay. Mẹ chồng cô đứng từ phía trong nhìn ra, mỉm cười bí mật. Đối với
bà, chúng vẫn luôn là những đứa trẻ cần được bảo ban như ngày
nào.