Anh
cầm bó hoa màu vàng rực rỡ, taymở cánh cửa phòng bệnh
209B.
"Để
em giúp chị!” – Anh bước thật nhanh khi trông thấy cô đang cố sức gượng dậy, đôi
bàn tay anh khéo léo đỡ cô dựa lên chiếc gối được kê xéo ở đầu
giường.
Cô
mỉm cười nhìn anh:
"Cảm
ơn nhóc! Mà sao lúc nào cậu cũng có thời gian đến thăm tôi vậy? Bỏ bê bạn gái để
lo cho bà già này hả?”
"Chị
à, em…”
"Trời
hôm nay rất đẹp!” – Cô cắt ngang, quay mặt ra phía cửa sổ để tránh ánh mắt của
anh. Lúc nào cũng thế, anh luôn là người đuổi còn cô là kẻ trốn chạy. Không biết
cả hai đã chơi trò cút bắt này bao lâu rồi? Một năm? Hai năm? Ba năm? Hay nhiều
hơn thế nữa?
Lần
đầu tiên anh tỏ tình, cô đã thẳng thừng từ chối với lí do tuổi tác khônghợp. Cô
hơn anh 5 tuổi. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ phá vỡ một hình tượng cặp đôi hoàn hảo mà
cô luôn mong ước. Ai bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổi tác! Với cô, nữ lớn
tuổi hơn nam là mối quan hệ không bền, không xứng và không logic. Con trai phải
thật mạnh mẽ để luôn bảo vệ con gái do đó không thể nào cô lại đi quen một đứa
nhóc choai choai đáng mặt em mình.
Nhưng
không vì thế mà cô đồng ý cặp với vất kì gã nào lớn tuổi hơn, chững chạc hơn. Cô
tôn trọng mối liên kết hai con người, đó là tình yêu. Cô hay đùa với anh
rằng:
"Chừng
nào cậu khiến tôi yêu cậu và không thể sống thiếu cậu, tôi sẽ chấp nhận lời tỏ
tình đó và làm bạn gái cậu”.
Cô
chỉ nói chơi ai dè anh tưởng thật:
"Chị
hứa rồi đó nha! Tới khi đó cấm nuốt lời!”
Nhưng
thật ra không chỉ có anh tưởng thật mà cả cô cũng thế. Đã một tháng từ khi vụ
tai nạn giao thông xảy ra cướp đi sự sống của ba mẹ và đôi chân của cô. Cô gần
như suy sụp và hoàn toàn tuyệt vọng nhưng nhờ có anh, cô lấy lại được nghị lực
và sự mạnh mẽ. Anh luôn đến bệnh viện chăm sóc và an ủi cô. Những lúc cô muốn
buông xuôi và không nghe lời, anh hét lên:
"Chị
nghĩ như thế là hay lắm sao? Ba mẹ chị trông thấy cảnh này sẽ vui hơn
chăng?”
Cô
bật khóc nhìn anh đang nổi giận:
"Chị…
không thể… Mọi người nhìn chịbằng con mắt thương hại! Chị… không thể tự làm gì…
lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác… Em nghĩ cuộc sống như thế có đáng sống
không?”
Cô
vòng tay ôm người anh, gục đầu vào vai anh nức nở:
"Đáng
sợ lắm! Chị… thấy rất cô đơn… Chẳng có ai bên cạnh cả!”.
Anh
cũng ôm lấy cô, siết thật chặt:
"Ngốc
thế! Em không bao giờ bỏ chị một mình. Yên tâm đi!”.
Có
lẽ tình yêu lặng thầm đến lúc nào không hay. Những lúc con người yếu đuối nhất
cũng dễ dàng sa vào lưới tình nhất. Cô yêu anh nhưng không dám thừa nhận. Cô
không thể trở thành gánh nặng của người mình yêu. Đôi chân liệt này không thể
giúp cô làm gì ngoài việc cản trở cuộc sốngcủa anh.
Dỗ
dành cô ngủ xong, anh ngồi lặng ngắm gương mặt xanh xao, bàn tay anh vuốt nhẹ
những sợi tóc vương trên mặt cô.
Cô
rất đẹp, cái đẹp hồn nhiên, ngây thơ như con nít. Tuy cô lớn hơn nhưng trông cô,
ai cũng ngỡ là em gái anh. Đôi lúc anh rất buồn, buồn vì cô không hiểu lòng anh,
không yêu anh. Nhưng anh tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay
đổi.
Bất
giác, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Thật
nhẹ nhàng và ấm áp. Cô như cảm nhận được nụ hôn và khẽ khàng đáp
trả.
"Anh
yêu em!” – Anh thì thầm.
"Anh
biết em vẫn chưa ngủ. Lần này có thể trả lời anh không?”.
Cô
mở mắt, lặng lẽ nhìn anh. Thật lâu, thật lâu. Cô khẽ hỏi:
"Em
chẳng có gì xứng với anh. Tại sao anh vẫn thích?! Em chỉ là một kẻ tàn phế. Em
chỉ làm khổ lây anh mà thôi!”
"Anh
đã nghe qua một câu nói rất hay!”
"Câu
gì?”
"Một
vật nếu đem chia cho hai người sẽ là điều lí thú vì vậy hãy chia cho anh phân
nửa đau khổ của em”.
"……Anh…”.
"Như
câu nói đó… hãy chia cho anh phân nữa đau khổ của em!”.
Cô
không trả lời, nước mắt tràn khỏi khoé mi, ràn rụa trên gương mặt. Cô quàng tay
ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào từng tiếng:
"Em…yêu
… anh! Ngoài điều này ra… em chẳng thể… làm gì cho anh
cả…”
"Với
anh, bấy nhiêu thôi là đủ rồi”
Nắng
chiều gần tắt. Từng tia sáng màu cam len lỏi hắt qua ô cửa, chiếu lên chiếc bóng
của đôi tình nhân đang hôn nhau. Mây như ôm lấy những tán lá, cành lá khẽ run
lên, bồi hồi và say đắm.
Ngày
hôm sau, anh lại vào thăm cô.
Dù
cô vẫn còn mặc cảm tự ti về đôi chân tàn phế nhưng anh tin rằng tìnhyêu sẽ tiếp
thêm nghị lực cho cô.
"Em
đang làm gì đó?” – Anh hỏi khi thấy cô cất nhanh mẩu giấy đang viết trên bàn lúc
anh vừa bước vào phòng.
Cô
nhìn anh hồi lâu, đôi mắt thật sâu đầy khó hiểu rồi bất chợt cô cười thật dịu
dàng:
"Bí
mật! Không cho anh biết!”
Anh
cũng cười, cắm bó hoa vào lọ trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay
vuốt nhẹ những sợi tóc ngỗ nghịch nằm lung tung trên tấm lưng
cô:
"Bác
sĩ nói khoảng hai ba ngày nữa là em xuất viện được rồi! Có lẽ anh phải đi làm
thủ tục một lát. Đợi anh nhé!”
Cô
khẽ gật đầu. Anh hôn nhẹ lên môi cô đầy âu yếm.
Đợi
anh ra khỏi phòng, cô lại cho tay vào túi áo, rút ra mẩu giấy ban
nãy.
Cô
bần thần nhìn ra ô cửa sổ, mẩu giấy trong tay ướt tự bao giờ. Những giọt nước
mắt lăn dài trên má.
Ngoài
trời, mây lãng đãng trôi về phía xa xa, khuất dần sau những toà nhà cao
tầng.
Cô
nghe vang vọng bên tai lời của những cô y tá nói với nhau đêm
qua:
"Anh
chàng đó chung tình quá!”
"Lại
đẹp trai nữa!”
"Thế
mà yêu phải cô gái ấy!”
"Khổ
cả đời đấy”.
Lại
có tiếng người khác chen vào, giọng nói nghe thấu tình và trầm
hơn:
"Con
người ta đôi lúc phải sống vì tình yêu của đời mình chứ!”
Giọng
cô y tá khác phản bác:
"Vì
tình yêu mà khổ suốt đời như thế chỉ là một kẻ khờ mà
thôi!”
Có
lẽ họ không ngờ rằng cô vô tình nghe được.
Và
cô đã thức trắng đêm.
Phải
chăng khi chúng ta muốn vứt bỏ sự tự ti thì chưa chắc làm được. Tất cả mọi người
xung quanh nhìn ta bằng con mắt nào mới là điều quan
trọng.
Cô
không muốn làm gánh nặng cho anh dù cô biết rằng anh không hề xem mình là gánh
nặng. Vì anh yêu cô. Nhưng cô không thể chỉ vì tình cảm ích kỷ mà ràng buộc anh
với mình cả đời. Thế thì tình yêu cô dành cho anh chỉ là con số Không mà
thôi.
Cô
vẫn ngồi bất động trên giường, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong thâm
tâm dường như đã có quyết định cuối cùng.
Mảnh
giấy trong tay, cô nắm thật chặt như muốn níu kéo điều gì
đó.
Cửa
phòng bệnh chợt mở, anh trở lại với nụ cười trên môi.
Cô
nhìn anh, đôi mắt cô thật buồn và đong đầy yêu thương.
"Anh
à, em muốn ra ngoài sân. Ở một chỗ hoài thế này khó chịu lắm! Anh đưa em ra
ngoài hóng gió nhé!”
Anh
hơi ngạc nhiên. Nằm viện gần ba tháng đây là lần đâu tiên cô muốn xuống sân.
Nhưng ngay lập tức anh nghĩ rằng cô đã vứt bỏ mặc cảm và yêu đời như lúc trước.
Anh vui vẻ gật đầu rồi vội vàng lấy chiếc xe lăn ở gócphòng đến gần giường cô
ngồi.
Anh
bế cô lên thật nhẹ nhàng để tránh cho cô thấy bất tiện và gợi lại nỗi buồn về
đôi chân.
Lúc
anh đặt cô lên xe, cô bỗng ôm chầm lấy anh. Vòng tay cô siết chặt và cô hôn lên
môi anh thật nồng nàn.
"Sao
thế? Yêu anh lắm phải không?” – Anh cười.
"Ừ,
em yêu anh lắm! Anh nhớ nhé!”
"Nhớ
gì?”
"Thì
nhớ là em rất yêu anh đấy!”
"Được
rồi, sao mà quên được! Đi thôi, công chúa của anh!” – Anh đứng thẳng dậy, tay
đặt lên tay cầm chiếc xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.
Một
vài cô y tá dọc hành lang nhìn hai người rồi khẽ thì thầm với nhau điều gì nó.
Anh không để ý nhưng cô thì biết tất cả. Cô chỉ gượng cười và cúi chào tất cả
mọi người. Dù sao họ cũng đã chăm sóc cô gần ba tháng.
Chăm
sóc một kẻ tàn tật là rất khó khăn.
Có
lẽ cô đã làm khổ rất nhiều người.
Anh
đưa cô đi dạo một vòng khắp khuôn viên bệnh viện. Họ nói chuyện ríu rít thật vui
vẻ. Nắng trải dài trên sân khiến cô ửng hồng đôi má.
Cô
khẽ run người, anh liền cởi áo khoác của mình khoác lên người
cô:
"Anh
yêu em lắm!”
Cô
cười khúc khích:
"Điều
này em biết lâu rồi!”
"Mai
mốt em cưới anh rồi, anh sẽ nói cho em nghe cả đời!”
Gương
mặt cô chợt tái xanh, đôi gò má nhợt nhạt. Rồi cô gượng
gạo:
"Em
mệt rồi, mình về phòng lại đi anh!”
Anh
đẩy cô đến chỗ thang máy, tay bấm nút lên tầng hai. Cô chợt quay sang anh, cởi
chiếc áo khoác của anh ra: "Trả cho anh đây!”
Thang
máy chỉ có hai người, anh lại cúi xuống hôn cô. Đó là cử chỉ vô thức, là thói
quen tình cảm của anh.
Cửa
thang máy mở ra, cô lại nói, lần này có phần chậm rãi hơn:
"Em
đói rồi! Anh đi mua cháo cho em nhé!”
"Đưa
em về phòng rồi anh sẽ mua”.
Cô
lắc đầu, nhất quyết không chịu, như thế đợi lâu lắm. Cô quả quyết mình không
phải con nít, có thể tự về phòng mà không cần anh đẩy. Anh đành phải nhún nhường
vì sợ cô bực tức, cho rằng anh khinh thường cô.
Anh
đi rồi, cô nhìn theo. Đôi mắt nhoè nhoẹt nước. Cô thở mạnh ra, nhìn xung quanh.
Giờ này là giờ nghỉ trưa nên hành lang vắng người.
Cô
dùng hết sức mạnh của đôi tay, đẩy bánh xe lăn về phía cầu thang bộ. Cô dừng lại
trên đỉnh thang, nhìn xuống những bậc thang dài hun hút.
Cô
nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười. Tay vẫn bấu chặt trên bánh xe lăn, chậm rãi
quay tiếp vòng xe. Thật chậm, thật mạnh…
Anh
kiếm trong ví không có tiền lẻ, chỉ có vài tờ mệnh giá 500000đ. Anh đưa tay vào
áo khoác:
"Đây
rồi!” – Anh mỉm cười với bà chủ quán khi tay chạm phải những đồng xu mà mảnh
giấy thô ráp.
Anh
lặng người, nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay, người bất giác run lên. Một linh cảm
không lành bỗng ùa về xâm chiếm lấy tâm hồn anh.
"Anh
à! Đôi lúc em tiếc rằng sao mình không yêu anh sớm hơn. Mà khoan, anh phải hứa
với em là không bao giờ được khóc, không được đau khổ khi biết chuyện nhé! Vì
như thế em sẽ có lỗi lắm!
Em
biết anh rất yêu em. Nhưng tình yêu đó chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh thôi. Em
không xứng với anh. Em muốn vứt bỏ mặc cảm để đến bên anh nhưng không được, sẽ
rất ích kỷ! Cuộc sống còn nhiều thứ đang chờ anh.
Nếu
đến với em, anh sẽ bị thiệt thòi! Một cô vợ như em không giúp được gì cả! Em …
có lẽ là em yếu đuối, vô dụng. Em không thể chịu đựng những suy nghĩ của người
khác về mình. Em không thể sống bàng quan như vậy!
Em
muốn yêu anh sớm, vì như thế ít nhất chúng ta cũng có được chuỗi ngày hạnh phúc
lâu hơn và em sẽ có thể ra đi với nhiều kỷ niệm đẹp hơn.
Anh
à, có lẽ lúc trước em quá kiêu ngạo và thiển cận. Em đòi hỏi những thứ linh tinh
mà không biết rằng tình yêu của anh chính là món bảo vật quý giá nhất trong đời
em. Bây giờ em nhận ra cũng không thể níu kéo được! Đã quá trễ để mở cửa một
trái tim, phải không anh?
Nhưng
dù sao em vẫn mong anh tin một điều. Đó là: Em yêu anh!
Hãy
nhớ là không đau khổ, anh nhé!”
Anh
lặng người, tờ giấy trong tay rơi xuống.
Loa
bệnh viện đang thông báo một nữ bệnh nhân đã tự tử ở cầu thang lầu
hai.
Gió
thổi thật mạnh.
Lá
rơi rụng lả tả, một chiếc lá vô tình vướng lại trên vai
anh…