Ba
người bạn thân cùng ngồi trò chuyện với nhau trong góc quán quen. Câu chuyện của
những thằng con trai thì cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm. Vẫn chỉ quẩn quanh ba cái
chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế, đôi khi chẳng ăn nhập gì với thực tế cuộc sống
của họ.
Bỗng
Thanh lên tiếng:
-
Tao nghe đồn năm 2013 là năm tận thế rồi đó, chắc phải về kêu mẹ cưới vợ cho để
biết mùi đời quá.
Cường
nhanh miệng lên tiếng:
-
Cái đó thì tao dư biết rồi, cần gì phải cưới vợ chứ.
Haiz..
Nhất
Duy ngao ngán trước suy nghĩ của hai thằng bạn. Sao mà tụi nó sống hời hợt và
…vô trách nhiệm thế nhỉ? Dù bản thân Duy là người duy nhất trong ba thằng đã yên
bề gia thất, nhưng vì hoàn cảnh gia đình có nhiều trắc trở nên Duy cảm nhận sâu
sắc nhất về cái gọi là "hạnh phúc gia đình” và thế nào là "tình yêu”….Trong lòng
Duy man mác một nỗi buồn khó tả. "Vợ” là gì? Tình cảm vợ chồng là như thế nào mà
thằng Cường có thể nhanh miệng khẳng định là đã trải qua thế
nhỉ?
Mệt
mỏi và cũng chẳng hứng thú gì với cuộc trò chuyện với hai thằng bạn. Duy tổng
chào rồi lấy xe ra về. Anh không đi về nhà ngay mà chạy xe vòng vòng cho tâm trí
thư thái. Đến khi dừng lại thì Duy chẳng biết tại sao mình lại đi đến nơi mà
ngày xưa anh gặp Thái Vân. Mọi chuyện trong quá khứ, cái thời học trò tươi đẹp
ấy lại hiển hiện lên trong đầu anh. Thái Vân với bộ áo dài trắng, tóc xõa ngang
vai, nụ cười hiền, như đang đối diện với anh. Chới với, anh cảm giác thật trống
trải khi tay mình buông thõng trong không trung, không thể nắm bắt bàn tay,
khuôn mặt của người con gái mà anh yêu.
Hai
người gặp nhau trong một chương trình ôn luyện tập trung cho học sinh giỏi quốc
gia. Sự ương bướng của Thái Vân khiến anh chú ý đến cô nhiều hơn, để rồi anh
càng ngày càng cảm nhận được sự dịu dàng bên trong vẻ ngoài gai góc ấy. Cô và
anh đã yêu nhau khi nào cũng chẳng biết. Nhưng rồi dòng đời xuôi ngược, cả anh
và cô sau ngày chia tay nhau vẫn không có thiên duyên gặp lại. Rồi cô cũng lập
gia đình, sinh con, cô đã có cuộc sống ổn định của riêng mình.
Hai
năm sau khi chia tay Vân, Duy cũng lập gia đình. Một người con gái mà anh biết
nhưng không thân, quen nhưng chưa thể gọi là tình yêu sâu đậm. Trong lòng anh
vẫn còn có bóng hình của Vân. Nhưng anh không thể chờ cô, cũng không thể níu kéo
cô, anh có lòng tự trọng của một người con trai. Đã một lần bị bỏ rơi, lại một
lần nữa bị chia tay. Anh có quyền từ bỏ để làm vơi đi những tổn thương của mình.
Và hơn nữa, anh phải làm vui lòng mẹ già, bà muốn anh có gia đình, và bà muốn
người con dâu là cô gái ấy.
Nhưng
rồi anh chẳng biết tại sao anh không cảm nhận được tình thân, sự nồng ấm trong
gia đình của mình. Trong lòng anh là một sự mệt mỏi đến bất tận. Những mâu thuẫn
giữa mẹ chồng, nàng dâu bắt đầu phát sinh. Mặt trái của cuộc hôn nhân không tình
yêu bắt đầu xuất hiện. Anh cảm giác mỗi ngày của mình trôi đi thật mệt mỏi và
nặng nề. Nếu không có công việc, không có ….Thái Vân ở cạnh bên động viên, an
ủi, thì có lẽ anh đã….không còn sức mà tiếp tục.
Anh
biết, Vân vẫn còn yêu anh, và cô là một cô gái tốt, cô sợ anh dẫm đi trên con
đường của chính cô, một cuộc hôn nhân thất bại, và những chuỗi ngày đau khổ đến
tột cùng. Cô trở nên quá trong sáng và cao thượng trước anh, có một chút gì đó
thật nhói đau xuyên qua trái tim anh.
Cho
đến một ngày Vân hẹn anh ra nói chuyện:
-
Em có thể xin anh một ân huệ được không anh? Anh có thể nào chấp nhận điều em
nói ra một cách vô điều kiện không anh?
-
Sao em nói nghe nghiêm trọng vậy? Có gì em cứ nói đi, nếu trong khả năng của
anh, anh đâu bao giờ bỏ mặc em.
-
Em muốn được làm vợ anh một ngày.
Gương
mặt Nhất Duy biến sắc, không phải vì lời đề nghị táo bạo, mà vì anh cảm nhận
được một điều gì đó trong giọng nói và ánh mắt buồn của Thái Vân. Anh bất giác
thấy một luồng hơi lạnh lướt nhanh qua sóng lưng. Dường như có chuyện gì đó rất
khủng khiếp sắp xảy ra. Tiếng nói của Thái Vân đưa anh ra khỏi cảm giác mơ hồ
khó tả ấy.
-
Được không anh, chỉ một ngày thôi. Sau đó em sẽ không bao giờ làm phiền
anh.
Đôi
mắt Thái Vân rươm rướm nước, Duy chợt thấy trái tim mình như có ai thắt lại, anh
gật đầu một cách vô thức, và cũng chẳng hỏi lý do tại sao Vân có yêu cầu kỳ quặc
như thế. Bởi vì chính anh tự dưng cũng thấy sợ phải nghe cái nguyên nhân ấy. Có
lẽ nó sẽ rất kinh khủng.
Sau
hôm đó, Vân vui tươi như một cô gái trẻ. Mà thật sự là cô còn rất trẻ, sau những
thăng trầm đã trải qua giờ cô đã tự tin hơn, năng động hơn rất nhiều. Vân trở
lại là cô học trò ương bướng mà Duy đã quen 8 năm trước. Điều ấy dẫn dắt cảm xúc
của Duy, đưa Duy vào những cung bậc tình cảm khác nhau. Đôi khi anh thấy mình đã
trở thành một con người khác, vui tươi hơn và yêu đời hơn hẳn. Anh sợ cảm giác
phải cách xa cô, và anh sợ….mất cô.
Rồi
như một sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, Duy gặp lại Vân, cô xác xơ và tiều
tụy vì những khổ đau của cuộc sống lứa đôi, vì những dư luận cay đắng khi chồng
cô cố ý rời bỏ cuộc đời . Đôi vai bé nhỏ của một cô gái 23 tuổi, liệu có chống
chọi được với những phong ba bão táp như thế hay không? Duy thấy giận, thấy
thương, xót xa, rồi….anh phát hiện ra mình vẫn yêu cô như ngày nào. Anh yêu cô
bằng một tình yêu đã qua thăng trầm, thử thách, đã qua một khoảng thời gian 5
năm để khẳng định tất cả. Và dĩ nhiên anh chưa bao giờ muốn để mất cô lần nữa.
Thế nhưng… cô đã rời xa anh, vì cô nghĩ cô không xứng đáng với anh, và hơn hết,
cô ấy đã hi sinh để anh có được tương lai vẹn tròn, và vẫn là người con có hiếu
với mẹ hiền. Mẹ anh chưa bao giờ biết đến Vân, nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp
nhận Vân nếu bà biết đến hoàn cảnh của cô. Thật trái
ngang…
Đúng
ngày hẹn: 13/03, Vân và anh đang trên đường đi đến biển. Chẳng hiểu sao Vân lại
muốn một ngày làm vợ của mình ở biển. Duy cũng hồi hộp không kém cô khi bắt đầu
một kế hoạch mà nghĩ cho cùng thì thật là "điên rồ”. Nhưng giữa họ đang là những
người yêu nhau, và khi đã yêu thì có chăng một chút "mù quáng” cũng là điều
không đáng trách.
Thật
bất ngờ, Thái Vân đã chọn một ngôi nhà gần biển, ngôi nhà thuê được từ một người
bạn của cô giới thiệu. Chủ nhà là một doanh nhân thường xuyên công tác nước
ngoài, phải thuê người trông nom nhà cửa. Và hôm nay, hai người sẽ là một cặp
"vợ chồng” chính thức trong ngôi nhà nhỏ này.
Ngôi
nhà thật sự ấm cúng với màu gạch cổ kính, tường có giàn hoa tigon bao phủ, bên
trong rải sỏi trắng, nội thất trong nhà toàn bằng gỗ với gam màu tối sáng rất
trang nhã. Trước khi đến đây, Vân đã kêu Duy ngừng ở chợ để mua hoa, trái cây và
đồ ăn cho cả ngày. Vừa đặt chân vào nhà, cô đã trở thành bà nội trợ đảm đang,
xắn tay áo lên để vào bếp.
-
Để anh phụ em nhé. Duy gợi ý phụ giúp
-
Dạ. Vậy anh giúp em nhặt rau đi.
-
Hi, mà em định cho anh ăn món gì đây?
-
Canh chua, cá kho tộ. Buổi chiều thì có cá trê chiên, nước mắm me xả và rau
luộc. Khuyến mãi thêm cho anh tô canh bí đỏ giò heo. Được không
anh?
-
Vậy thì quá tuyệt rồi. Bà xã là số 1
Chẳng
hiểu tai sao Duy lại buột miệng nói ra câu đó. Có lẽ trong tận trái tim anh vẫn
khát khao một mái ấm gia đình, và hẳn nhiên trong gia đình ấy từ lâu đã có bóng
dáng của Thái Vân. Anh quay sang Vân, mắt cô lại ngân ngấn nước. Duy bước đến
gần ôm cô vào lòng, xiết nhẹ, giọng anh cũng nghẹn ngào.
-
Dường như anh đã từng mơ một giấc mơ đẹp thế này.
-
Em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, và đã cho em điều ân huệ cuối cùng
này.
-
Đừng nói vậy em. Anh yêu em.
Duy
đặt lên môi Vân một nụ hôn ngọt ngào.
Sau
bữa cơm vui vẻ. Cả hai cùng nhau đi dạo biển. Vân nhẹ nhàng
nói:
-
Em biết anh không thích em mặc đầm nhưng chỉ duy lần này em mặc đầm thôi anh
nhé
-
Anh đâu có cấm cản em, nếu là đầm đẹp và lịch sự anh vẫn chấp nhận
mà.
Thái
Vân bước lên phòng rồi trở xuống với chiếc đầm màu hồng nhạt, hồng như hoa tigon
ngoài kia, nhấn ngang eo bằng một chiết nơ xinh, Vân làm trái tim Duy lỗi nhịp.
Anh nhìn chằm chằm lấy cô. Vân cũng đỏ mặt thẹn thùng với ánh mắt của Duy. Cô
giật mạnh tay áo của Duy rồi cả hai sóng bước ra ngoài.
Nắng
cuối xuân không quá nóng bức, lại có gió biển thổi vào nên không khí cũng rất dẽ
chịu. Cả hai lang thang trên cát, nô đùa với những con sóng xô vào bờ . Trên
gương mặt của Duy và Vân là niềm hạnh phúc vô bờ bến, bất giác họ không còn muốn
thời gian trôi qua. Trong lòng ai cũng mong sao thời gian dừng lại ở khoảnh khắc
này, khi họ có nhau tay trong tay đi qua những con sóng "cuộc đời”.
Đi
được một chút, Vân than mệt nên cả hai quay về, Duy thấy sắc mặt nhợt nhạt của
Vân bỗng anh thấy lo lắng vô cùng.
-
Em có sao không ? Sao mặt em xanh quá.
-
Dạ em không sao, chắc lâu ngày không đi nắng nên thấy hơi
mệt
-
Vậy mình về nhà nghỉ đi em
-
Dạ.
Tiếng
dạ ngọt ngào đó của Vân đã bao lần thấm vào tim Duy và ở trong ấy làm tim anh
đau đớn. Vân mới đúng là người "vợ” mà anh muốn chung sống và sẻ chia suốt đời.
Duy thoáng buồn, thấy mình thật sự bất lực trước số phận.
Về
đến nhà, Vân lên phòng thay bộ đồ, rồi quay xuống, cô vào nhà tắm lấy bộ đồ Duy
vừa thay ra đem đi giặt. Duy lên tiếng:
-
Sao em giặt đồ chi vậy, sáng giờ anh đâu có làm gì dơ.
Vân
cười rất tươi rồi buông nhẹ một câu khiến Duy như lạc
giọng:
-
Dạ, em chỉ muốn làm đúng trách nhiệm một người vợ. Anh cho phép em
nhé.
Duy
rơi vào khoảng lặng mênh mông, trong lòng anh lại là câu hỏi lớn "Sao Vân lại
đưa ra điều này nhỉ? Có chuyện gì sắp xảy ra giữa anh và cô? . Nhưng Duy không
muốn hỏi cô, vì anh biết trước sau gì cô cũng nói cho anh biết, anh không muốn
phá vỡ niềm vui và hạnh phúc hiện tại mà cô và anh đang
có.
Duy
mở tivi xem, anh quay lại thì thấy Vân đang gọt trái cây. Anh đến gần cô, lấy
một múi lê rồi ngọt giọng:
-
Bà xã anh dễ thương quá.
Vân
ngước lên nhìn anh, chun mũi rất dễ thương.
-
Thì đúng là vậy mà.
Hai
người phì cười rồi chụn đầu vào nhau.
Khi
Duy bắt đầu giấc ngủ trưa hơi muộn, Vân lại xuống phòng khách hí hoáy viết gì
đó, những giọt nước mắt của cô tuôn rơi. Đoạn cô xấp đôi tờ giấy rồi cho vào một
phong thư. Cô đến nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm chiều ấm cúng cho gia đình nhỏ bé
của mình.
Duy
bị tiếng cá trê chiên lèo xèo làm thức giấc, anh bước ra khỏi phòng, vươn vai
khoan khoái, đã lâu rồi mới có một giấc ngủ sâu như thế. Anh tiến đến nhà bếp,
choàng tay từ phía sau ôm Vân vào lòng. Anh đã không còn muốn nghĩ gì đến quá
khứ hay tương lai nữa. Anh muốn sống cho hiện tại, lúc này đây cô đang là vợ
anh. Một người vợ thật sự như anh mong ước.
-
Sao em không ngủ một chút?
-
Dạ em không quen ngủ trưa, với lại em phải nấu cơm mà. Nếu không anh chê người
vợ này không biết lo cho chồng, bãi nhiệm em thì sao
-
Không bao giờ có chuyện đó đâu em.
Câu
trả lời đượm vẻ buồn buồn của Duy, Vân cảm nhận được. Và cô không bao giờ muốn
anh buồn. Cô lảng tránh:
-
Chiều ăn cơm xong, vợ chồng mình ở nhà xem phim rồi nghỉ ngơi nhe anh. Em cũng
muốn đi dạo biển nhưng mà hình như em không khỏe lắm.
-
Có em là vui rồi, ở đâu cũng được mà.
-
Anh cũng dẻo miệng quá ta.
-
Vậy mới được em thương yêu chứ
Cả
hai lại phá lên cười. Duy phụ Vân dọn chén bát, và bày thức ăn. Vân nhẹ nhàng
bới bát cơm đưa cho Duy rồi nói:
-
Có một lần em xem một tuồng cải lương mới phát hiện ra rằng bới cơm cho chồng
cũng là một điều phải học hỏi. Không được bới lưng, không được để cơm vón cục,
và cũng không được đưa chén cơm quá thấp. Lúc đầu em thấy hơi rắc rối nhưng rồi
sau này em lại thấy rất hay.
-
Hay thế nào em nói anh nghe thử xem
-
Hay chứ. Anh nghĩ đi nhé, người vợ biết yêu thương chồng thì lúc nào cũng lo cho
chồng, ưu tiên phần ngon, no đủ cho chồng, nên đương nhiên phải bới chén cơm
đầy. Cơm không vón cục thì là thể hiện sự chu đáo và đảm đang của người vợ. Còn
việc đưa chén cơm không quá thấp, tốt nhất nên ngang người mình là để tỏ thái độ
tôn trọng chồng. Em thấy điều này không có gì quá đáng cả. Rất đáng học
hỏi.
Duy
mỉm cười, nụ cười rất ngọt. Anh yêu cái cách cô chăm sóc cho anh, cách cô lo
lắng cho cuộc sống gia đình, và dường như anh yêu tất cả những gì thuộc về
cô.
Bữa
cơm tối rất ngon, Duy ăn nhiều hơn mọi khi và đang thở mệt nhọc đỗ thừa
Vân:
-
Cái đà này chẳng mấy chốc anh sẽ tăng cân vù vù đây. Còn đâu cái dáng chuẩn của
anh chàng sinh viên khoa tự nhiên nữa chứ?
Khóe
mắt Vân cay xè, quay đi thầm nghĩ " em không còn cơ hội lo cho anh, anh hãy tự
lo cho mình anh nhé”
Duy
thấy cô đứng tần ngần, kéo cô vào lòng, rồi hôn lên mái tóc dài buông xõa của
cô.
-
Anh có thể làm chồng của em chứ?
-
Dạ
Lại
một tiếng dạ ngọt đến nao lòng, Duy không cưỡng lại được tình cảm của mình và sự
dịu dàng của Vân. Cả hai cùng dìu nhau đi đến một miền hạnh phúc, hạnh phúc của
một cuộc sống lứa đôi, của một gia đình ấm áp.
Sáng
hôm sau, khi trở về thành phố, anh và Vân lại trở về công việc thường ngày, và
trách nhiệm đời thường với gia đình riêng của mỗi người. Nhưng Duy biết kể từ
hôm đó mọi thứ trong anh đã khác. Vân đã thực sự trở thành vợ anh. Số điện thoại
của cô hiển nhiên được anh lưu thành hai từ "vợ yêu”.
Nhưng
rồi Duy chẳng hiểu sao, anh không tài nào liên lạc được với Vân, cũng không thấy
cô đến công ty làm việc. Anh bỗng dưng thấy hụt hẫng, thấy lo sợ bâng quơ, trong
đầu anh luôn nghe rõ mồn một câu nói của Vân " hãy cho em xin một ân huệ cuối
cùng”. Duy đắm chìm trong những nỗi sợ hãi của mình, cảm giác chênh vênh đến
lạ.
Rồi
sau đó một tuần, anh bàng hoàng nghe tin Vân đã mất. Trái tim anh như vỡ vụn,
chân anh dường như không bước đi được nữa. Anh đến nhà Vân, nghe em gái Vân vừa
khóc vừa gửi cho anh những gì Vân để lại. Trong đó có một lọ thủy tinh đầy hạc
giấy, một xấp thư phong còn kín, chỉ ghi mỗi cái ngày bên ngoài. Một cuốn nhật
ký và một bức thư đề là "thư cuối cùng gửi anh yêu”.
Duy
ôm chặt chiếc thùng giấy nhỏ đặt tất cả những thứ đó về nhà. Lòng anh trống
rỗng. Những dòng chữ trong bức thư của Vân hiện ra rõ ràng trong tâm trí của
anh.
"Anh
yêu!
Một
lần cuối cho em được gọi anh bằng hai từ như thế, hai từ mà lâu rồi em không còn
dám gọi và cũng không dám lưu dù chỉ là trong điện thoại. Nhưng trong lòng em
anh vẫn là người rất quan trọng, vẫn là *anh* rất đặc biệt trong tim em.
Ngày
anh nhận được lá thư này, có nghĩa là ngày em không còn tồn tại trên đời này. Đã
từ lâu em biết mạng sống của mình chỉ còn tính từng ngày từng giờ với căn bệnh
hiểm nghèo. Và điều duy nhất em nguyện cầu mỗi đêm đó là anh sẽ được hạnh phúc,
một hạnh phúc thật sự mà anh ao ước và sẻ chia với em.
Em
đã rất vui và hạnh phúc dù chỉ được làm vợ anh một ngày. Vì đó là ao ước lớn
nhất của cuộc đời em, được cùng anh chung sống dưới một mái nhà, được chăm lo
cho anh bữa ăn, giấc ngủ, được giặt cho anh bộ đồ sau ngày làm việc vất vả, và….
Được gối đầu lên vai anh ngủ. Em biết, vì chỉ có 1 ngày ngắn ngủi nên giữa chúng
ta chỉ có sự vui vẻ và niềm hạnh phúc. Chúng ta chưa kịp có những mâu thuẫn, bất
đồng, những va vấp hằng ngày như bao cặp vợ chồng khác, nhưng em tin nếu còn có
thời gian, nếu có những điều như thế xảy ra, chúng ta vẫn vượt qua được nhờ tình
yêu của mình. Đúng không anh?
Điều
làm em hối tiếc khi làm vợ anh đó là không còn đủ thời gian để cùng anh phụng
dưỡng cha mẹ, và ngoài ra em không thể….. sinh con cho anh. Cho em xin lỗi anh,
anh nhé.
Em
phải đi thôi, anh hãy yêu em, nhớ đến em và dùng tình yêu ấy làm động lực cho
mình để sống tốt hơn và hạnh phúc hơn anh nhé. Ở nơi nào đó, em vẫn thầm chúc
phúc cho anh.
Vĩnh
biệt anh!"
Hai
giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Duy. Gương mặt anh lúc này co rúm lại một
cách thật đáng thương và đau xót. Sao Vân lại ra đi như thế, sao ông trời lại
quá bất công với cô. Sao ông trời cũng lại bất công với anh, đã cướp đi người
anh yêu thương nhất.
Quỳnh
ở đâu cũng bất chợt chạy về. Bấy lâu nay Quỳnh và anh là vợ chồng trên danh
nghĩa, nhưng thực chất là mỗi người một nơi. Cô không chấp nhận được cảnh làm
dâu, và việc sống chung với gia đình chồng. Duy chưa khỏi bàng hoàng vì tại sao
Quỳnh lại về thì cô đã trao cho anh một bức thư, và thật sự thì cô cũng đang
nghẹn ngào khóc.
"Gửi
Quỳnh,
Vân
rất xin lỗi vì đường đột gửi bức thư này đến Quỳnh. Có lẽ Quỳnh cũng đã từng
biết đến Vân, qua vai trò "người yêu cũ” của anh Duy. Và giờ đây cũng với vai
trò ấy, Vân xin gửi đến Quỳnh một vài lời nhắn gửi trước khi Vân đi
xa.
Chúng
ta là hai người xa lạ, không có chút thân thuộc nào, tuy nhiên chúng ta lại là
hai người phụ nữ cùng yêu thương một người. Vân biết, khi tiến đến hôn nhân có
lẽ Duy và Quỳnh không có một tình yêu sâu sắc, nhưng Quỳnh chắc hẳn cũng đã yêu
anh ấy rất nhiều, đúng không Quỳnh?
Vì
vậy hãy xin Quỳnh hãy tha thứ cho trái tim tội lỗi của Vân, đã đến trước và mang
trái tim của anh ấy đi quá xa Quỳnh. Nhưng giờ đây, Vân sắp phải đi xa, vĩnh
viễn rời xa cuộc đời này. Vân xin giao trả trái tim và con người của anh lại cho
Quỳnh. Hãy giúp Vân yêu thương và lo lắng cho anh ấy. Hãy mở rộng tấm lòng của
người vợ mà chia sẻ với anh những câu chuyện đời thương, những lo toan trong
cuộc sống. Quỳnh hãy yêu thương cha mẹ anh ấy, hãy giúp anh ấy san bớt những
gánh nặng gia đình. Vì đối với anh, mẹ cha là quan trọng nhất.
Xin
hãy tha lỗi cho Vân vì đã cầu xin anh một ngày cho Vân được làm vợ. Quỳnh hãy
yêu và lo cho anh thêm cả phần của Vân nữa, Quỳnh nhé!
Vân
cầu chúc cho hai người một hạnh phúc vẹn tròn!
Vĩnh
biệt Quỳnh!”
Cả
Duy và Quỳnh cùng tựa vào nhau mà khóc. Quỳnh cũng không biết cô đang khóc vì
thương cho Vân, cho Duy hay cho chính bản thân cô. Cô cũng không biết trong lòng
cô đang là buồn bã hay tức giận khi nhìn chồng mình thương tiếc "người yêu cũ”.
Mà không đúng, đối với Duy, Vân mới là người vợ thật sự. Cô có làm được gì cho
anh đâu. Cô thật sự thấy mình nhỏ bé trước tình cảm của Vân dành cho Duy. Và cô
khóc chính là thương cho tình yêu của họ, và cũng thương cho chính mình.
Cho
đến hôm nay, một năm sau khi Vân mất, Duy vẫn thấy tim mình trống trải buồn
tênh. Để rồi nghe hai thằng bạn thân nói về chuyện lấy vợ một cách điềm nhiên
như thế, anh lại thấy buồn. Sau khi Vân mất, Duy có lúc tưởng như chính mình đã
đánh mất cô ấy, vì anh đã không giữ lấy cô ngay lúc đầu. Nhưng rồi mỗi ngày sau
khi đọc bức thư của Vân, anh cố gắng sống tốt và đứng vững hơn trên đôi chân của
mình. Chỉ có điều anh không thể quên "một ngày làm vợ” của Vân.
5
năm sau.
Duy
cùng Quỳnh đến viếng mộ của Vân, đặt một đóa hồng lên mộ Vân, cả hai bùi ngùi
không kiềm được nước mắt. Kể từ ngày ấy, Quỳnh đã thay đổi, đôi khi Duy nhìn
thấy Vân trong chính Quỳnh, và anh đã tạo dựng được một hạnh phúc thật sự. Quỳnh
sử dụng điện thoại của Vân, vì thế trên điện thoại của Duy, cô ấy chính là "vợ
yêu” như lúc đầu. Quỳnh đã làm được điều mà Vân mong đợi. Cô yêu thương Duy bằng
tình yêu của Vân cộng gộp lại.
Giờ
đây họ có một gia đình rất lớn, có con trai, có ba mẹ của Duy và Quỳnh, và còn
có ba mẹ của Vân. Hai người đã xem cha mẹ của Vân là cha mẹ của chính mình. Cuộc
sống đã thay đồi nhưng họ vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Vân ở đâu đó trong
từng nếp sinh hoạt của mình. Và điều ấy khiến họ thấy hạnh phúc và ấm áp
hơn.