Truyện ngắn
Một cái hôn
 

V.BRAYHOL ( Pháp)

Số hành khách đi xe hạng nhất không nhiều. Piê Giôli chọn một buồng toa không có ai. Anh ta hy vọng sẽ được ngồi một mình suốt cả quãng đưòng. Nhưng khi đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh cửa buồng toa bật mở và một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước vào, tay sách chiếc vali da.

Cô gái cố nâng chiếc vàli đưa lên giá hành lý ở phía trên, nhưng rõ ràng cô không đủ sức. Pie đỡ chiếc vali đặt nó lên đó và không phải là không thích thú đuợc giúp cô gái.

- Rất cám ơn ông! - Cô gái mỉm cười và trong một khoảnh khắc, ánh mắt họ gặp nhau. Cái nhìn của cô gái khiến Pie có cảm giác cô sẵng lòng tiếp nhận đôi chút tán tỉnh. Nhưng nếu quả là như vậy thì cô đã không gặp may.

Sau một ngày khá vất vả, Pie mệt rủ và chỉ mơ ước có một điều ước được ngủ vài tiếng đồng hồ để khi tàu tới Liông, anh ấy lại được phong độ khỏe khoắn. Pie hi vọng Viêcginia sẽ đón anh ở sân ga. Hai người đã không gặp nhau năm năm, và trong thời gian dài đăng đẳng ấy anh rất nhớ nàng.

Cô gái tóc vàng ngồi xuống châm thuốc hút và lấy trong xắc ra một cuốn sách. Pie thầm nhận xét rằng cô có cặp đùi thật đẹp và hiển nhiên cô cũng biết rõ như thế. Sau đó anh ngồi gọn vào một góc, tắt ngọn đèn ở mé ấy rồi ngủ thiếp đi.

Khi thức giấc anh thấy cô gái đang lục lọi lung tung trong cái xắc tay của cô.

- Thôi chết rồi. - Cô kêu lên. - Tôi mất ví tiền rồi! Biết làm sao bây giờ? Tôi chẳng còn xu nào mà tôi lại đang cần hai trăm phơrăng để mua vé máy bay.!

Cô gái ngẩng lên nhìn vào mắt Pie.

- Ông có thể cho vay hai trăm phơrăng được không ?

Cô hỏi thẳng, cứ như cô đang nói về mấy que diêm vậy. Pie hiện không có nhiều tiền. Và số tiền nằm trong túi anh, anh đã đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm ra được trong suốt năm năm vừa rồi.

- Không, - bởi vậy anh trả lời, - rất tiếc là không thể được .

Cô gái mỉm cười đầy quyến rũ .

- Nếu đưa tôi hai trăm phơrăng, ông sẽ rất dễ dàng thoát khỏi một vụ rắc rối

- Tôi dễ dàng thoát khỏi một vụ rắc rối? Cô ngụ ý gì vậy?

- À chẳng qua tôi muốn nói rằng tôi phải có hai trăm phơrăng trước khi tới ga Liông. Nhưng có lẽ ông không có hai trăm phơrăng?

- Không phải, cô nói gì vậy, - Pie gật đầu. - Tất nhiên tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn chưa biết cô kia mà! Thậm chí cô đã tự giới thịêu đâu, cho nên một chuyện lớn như chuyện tiền nong thì…

Trong vài giây cô gái ngồi yên không nói lời nào. Sau đó cô đưa người về phía trước, cô bắt gặp ánh mắt của Pie .

- Ông hình dung sự việc sẽ ra sao nếu tôi gào toáng lên, tôi kéo phanh khẩn cấp của con tàu rồi sẽ kể cho các nhân viên đường sắt trên tàu rằng ông định cưỡng hiếp tôi. Vì trước kia đã có những trường hợp những người đàn ông đi tàu đêm một mình cùng buồng với phụ nữ trẻ đã toan giở trò như vậy? Tất cả những lời tôi kể sẽ đem lại cho ông những chuyện cực kỳ khó chịu. Nào cảnh sát, nào hỏi cung, nào nhiều nhà báo chuyên săn tin giật gân! Để tránh một vụ xì căng đan như thế, tôi nghĩ ông sẽ không bao giờ từ chối trả hai trăm phơrăng.

- Cô bày ra chuyện này với tôi không xong đâu, cô gái thân mến ạ. Pie thản nhiên nói và châm thuốc hút.

- Ông nghe đây, - Cô gái mỉm cười đầy tự tin. - Tôi thấy hình như ông chưa hiểu rằng tôi hoàn toàn không đùa đâu. Nếu tôi vò rối tóc tôi, xé áo trên người tôi và vừa la hét ầm ĩ vừa chạy ra hành lang, thì ông sẽ rất khó thuyết phục khách hàng là ông không liên quan đến vụ này. Mà theo như tôi biết, đất nước này trừng phạt rất nghiêm khắc kẻ nào trên tàu giở trò xấu đối với một cô gái!

- Cô thật là đê tiện…

Cô gái ngắt lời Pie.

- Có lẽ nào không đáng bỏ ra hai trăm phơrăng để tránh được tất cả những thứ khó chịu ấy! Tôi thấy ông đeo nhẫn cưới. Vợ ông sẽ nói sao, nếu bà đọc báo thấy chồng mình đã…

- Cô thật ghê tởm.

Cô gái mỉm cười.

- Nhưng không hoàn như vậy! Tôi rất tử tế với ông. Vì tôi chỉ đòi hai trăm phơrăng thôi, đúng không? Trong khi đó có những trường hợp tôi moi được nhiều hơn nhiều. Ví dụ năm trăm, một nghìn, có khi vài nghìn. Thiếu gì người sẵn lòng đưa tôi những món tiền lớn để ngăn chặn một vụ xì căng đan. Tôi luôn nhắm trước con mồi và ước lượng giá cả. Ông, thì tôi định giá là hai trăm, ba trăm, thậm chí năm trăm phơrăng, nhưng tôi chỉ đòi có hai trăm.

- Thôi cô im đi! - Pie đứng dậy, - cầm chiếc vali của mình định mau mau rời khỏi buồng toa.

- Ông ngồi xuống, - cô gái ra lệnh và lập tức chặn đường Pie. - Không tôi kêu lên đây này! Trò này tôi giỏi cực kỳ. Tôi có thể cam đoan với ông rằng tôi biết rõ việc tôi làm.

Pie quẳng vali xuống ghế rồi ngồi xuống. Anh tin rằng cô ta sẽ thực hiện những đe doạ của cô ta nếu anh xô đẩy cô ta. Pie đưa mắt nhìn những trang sức quý trên tay cô ta. Đó là nhũng gì hiển nhiên cho thấy cô ta nói không cuờng điệu khi nói cô ta biết rõ công việc của cô ta.

Cô ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay bằng vàng của mình.

- Năm phút nữa chúng ta sẽ tới Đigiông, tôi xuống ga đó. - Cô nói bằng giọng lạnh lùng. Tôi cho ông đúng một phút để quyết định. Tôi thì cần vài giây để tự xé áo, vò rối tóc, cào mặt ông và kêu cứu. Tôi có thể kêu to đến mức…

- Còn tôi, tôi sẽ kể ngay cho mọi người biết mánh khoé ăn cướp của cô. Cô chứ tưởng rằng …

Cô gái khinh bỉ “xì” một tiếng.

- Bọn hiếp dâm bao giờ cũng nghĩ ra những lời bào chữa ngu xuẩn, nhưng ăn thua gì. Nhất là trong một vụ nghiêm trọng như thế này.

Pie đứng dậy, nhấn mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn và trong vài giây, anh đứng lưỡng lự truớc mặt cô ta. Cô ta vẫn đứng chắn cửa. Một tay cô để hở cổ áo chiếc sơmi trắng của mình, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng xé toạc áo ra. Những ngón tay nhọn hoắc đỏ chót của cô ta chắc chắn trong vài giây sẽ cào xước mặt Pie - để ” tự vệ”.

- Được. - Anh nói, nhún vai chịu thua và rút tiền ra, nhưng cô phải trả lãi phần trăm cho tôi. Bằng hiện vật.

- Bằng hiện vật? Thế nghĩa là sao?

- Cô phải cho tôi hôn để tôi có thể khoe rằng tôi đã hôn một cô hành khách trơ tráo nhất thế giới này! Cô nhận hai trăm phơrăng, còn tôi, một cái hôn. Theo tôi, như vậy là rất công bằng. Hay cô có ý kiến khác?

Trong một khoảnh khắc, cô gái tóc vàng lưỡng lự. Sau đó cô ta vơ lấy mấy tờ giấy bạc, còn Pie kéo cô ta lại, say đắm ôm hôn cô ta, một cái hôn dài ơi là dài.

- Đủ rồi, - cô ta nói và gỡ tay Pie ra. Đúng lúc ấy đoàn tàu tới ga, và dừng lại. Cô ta cầm lấy chiếc vali của mình. Trong vài giây, Pie đứng ở cửa buồng toa nhìn theo, khi cô ta đi dọc hành lang rồi xuống tàu. Sau đó, anh lại ngồi vào chỗ của mình, châm một điếu thuốc và lấy tờ báo ra. Chẳng mấy chốc đoàn tàu đã chuyển bánh về phía Liông.

- Con bé đến là giỏi. - Anh lẩm bẩm, không phải là không cảm phục. - Nhưng nó lại không may mắn vì lại gặp đúng ta.

Sau đó anh ta bỏ túi chiếc đồng hồ vàng và chiếc vòng đeo tay bằng vàng của cô ta, lật giở tờ báo, và cắt lấy bài báo, trong đó nói rằng hôm nay, mãn hạn tù năm năm, vua móc túi Pie Giôli được tự Do.
 


 
Truyện ngắn
  Một câu chuyện  
  Một câu chuyện cảm động  
  Một chuyện bí mật  
  Một cử chỉ đẹp  
  Một cuộc đua tài  
  Một hoàn cảnh hai cuộc đời  
  Một hoàn cảnh, hai cuộc đời  
  Một kết thúc có hậu cho một tình yêu chân thành...  
  Một lời khen  
  Một ly sữa  
  Một mẩu truyện ngắn cảm động...  
  Một ngày làm vợ  
  Một thế giới không phải của người lớn  
  Mưa.... và Nước Mắt !  
  MULLA NASRUDDIN học bơi  
  Muốn Sửa hay muốn Bỏ?  
  Này anh .... em không muốn hôn .... Em muốn lên giường !  
  Nếu có kiếp sau  
  Nếu con có thể sống sót, con hãy nhớ rằng mẹ rất yêu con  
  Nếu em chịu yêu anh sớm hơn  
  Ngày cưới trao thân cho tình cũ  
  Ngày lễ của mẹ  
  Ngày sinh nhật cuối cùng  
  Nghệ thuật nói chuyện  
  Nghi người trộm rìu  
  Nghĩa vợ chồng  
  Ngọn nến không cháy  
  Ngụ ngôn thỏ và rùa  
  Người bạn  
  Người bắt quạ thết khách  
  Người bới rác  
  Người cha quét lá  
  Người cha đưa cơm hộp  
  Người chồng bao dung  
  Người con trai  
  Người cưỡi ngựa  
  Người giải mộng thông minh  
  Người hướng dẫn bất đắc dĩ  
  Người mẹ  
  Người mẹ một mắt  
  Người mù sờ voi  
  Người ngày xưa  
  Người phụ nữ anh cần  
  Người phụ nữ hoàn mỹ  
  Người tình của mẹ  
  Người vợ (2)  
  Người đánh cá và đá quý  
  Người đời ai cũng quý tiền bạc  
  Nguồn gốc của sức mạnh  
  Nhân nào quả nấy  
  Nhân Quả  
  Nhân quả 2  
  Nhật ký - nếu con mất trước mẹ  
  Nhật ký về mẹ  
  Nhất định sẽ gọi  
  Nhiều lần  
  Nhìn thấy ánh sáng là năm bạn 16 tuổi  
  Nhờ gió mang cõi lòng của nó đến anh  
  Những câu truyện cực ngắn  
  Những cuộc viếng thăm quý giá  
  Những dấu chấm câu  
  Những hòn đá cuội  
  Những lá thư không được trả lời  
  Những người bạn với cái nắm tay ảo  
  Những niềm vui nhỏ  
  Nhường nhịn  
  Niềm vui  
  Niềm vui của cá  
  Niềm vui khi nào đến?  
  Nó là bạn cháu!  
  Nỗi buồn sau hàng mi  
  Nơi chúng ta cần sống  
  Nối dài những vết cứa sâu...  
  Nỗi lo sợ không tên  
  Nỗi oan dậy đất  
  Nói với con gái trong tình yêu thơ dại đầu đời  
  Nỗi đau  
  Nốt nhạc chỉ vang vọng vào những cơn mưa  
  Nụ cười trên môi  
  Nụ cười đến sau nước mắt  
  Nửa tấm thảm  
  Nước mắt  
  Ông ấy cần tôi  
  Ông bí thư  
  Ở PARIS  
  Phật ở đâu?  
  Phía sau một tình yêu  
  Phim tục  
  Phở chỉ dành cho bố  
  Phỏng Vấn Thượng Đế  
  Phụ nữ thực sự muốn gì?  
  Phượng  
  Phút cuối  
  Quà sinh nhật  
  Quà tặng quý giá nhất trong cuộc sống  
  Quà tặng tình yêu của anh lính thủy  
  Quả táo của Jules..  
  Quán trọ  
  Quẳng gánh lo đi mà vui sống  
  Quý bà có giọng nói biết cười  
Trang 5/7 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7  Trang sau