Lòng
tốt, sự nhiệt tình là những giá trị đạo đức mà con người và xã hội rất cần. Con
người cần có lòng tốt để giúp đỡ, sẻ chia với người khác; cần nhiệt tình trong
lao động, học tập, làm việc… Tuy nhiên việc sử dụng lòng tốt, biến lòng tốt
thành những hành động cụ thể để làm lợi ích cho người khác là vấn đề không đơn
giản, nó đòi hỏi phải có sự hiểu biết. Nếu đi cùng với hiểu biết, lòng tốt và sự
nhiệt tình rất đáng yêu; nhưng nếu không đi cùng với hiểu biết, đôi khi lòng tốt
và sự nhiệt tình trở nên đáng sợ.
Khi mình
muốn giúp ai làm điều gì đó ngoài khả năng, ngoài hiểu biết của mình, không khéo
mình trở thành kẻ phá hoại, chẳng những không giúp được người ta mà còn làm
người ta bị thiệt hại, tổn thất. Ví dụ mình không có kiến thức, không có tay
nghề về cơ khí, điện tử mà mình lại muốn giúp người khác sửa chữa xe cộ, máy
móc, đồ cơ khí, điện tử, thì không khéo mình làm hư hỏng thêm thôi. Mình không
phải là lương y, bác sĩ, không có hiểu biết nhiều về y học, nhưng mình lại nhiệt
tình chữa trị bệnh cho người khác thì không khéo làm hại người ta. Mình không có
chuyên môn, không biết làm kinh tế mà tư vấn, chỉ bày, lên kế hoạch cho người ta
kinh doanh, tổ chức sản xuất, buôn bán, mở dịch vụ, bảo người ta bỏ vốn ra thật
nhiều để đầu tư vào việc làm ăn này việc làm ăn nọ, không khéo mình đưa người ta
đến chỗ phá sản.
Khi nghe
vợ/chồng người ta than thở chuyện nhà họ, mình chỉ nghe từ một phía, mình không
hiểu gì về chuyện của họ, của gia đình họ mà mình lại đứng ra giải quyết giùm,
hoặc chỉ bày họ cách giải quyết, vô tình làm cho những căng thẳng, bất hòa,
những mâu thuẫn, xung đột càng thêm gay gắt, trầm trọng hơn. Có nhiều người đã
phạm phải sai lầm này, không hiểu gì về sự việc, chỉ thấy phiến diện, hiểu nông
cạn, không biết cách giải quyết, nói và làm theo cảm tính nhưng rất nhiệt tình,
chẳng những không gỡ rối cho người ta được mà còn làm cho sự việc rối rắm
thêm.
Trong
đạo Phật thường hay nói đến tình thương và sự hiểu biết hay từ bi và trí tuệ.
Tình thương (từ bi) phải đi đôi với hiểu biết (trí tuệ). Lòng tốt thuộc về từ
bi, lòng tốt muốn có giá trị, muốn phát huy tác dụng cần phải có hiểu biết.
Chẳng hạn như mình thương một người nào đó mà mình không biết cách thương thì
không khéo vô tình mình làm hại người đó. Mình muốn người ta được sung sướng,
hạnh phúc nhưng vì không biết cách nên vô tình mình làm cho người ta khổ. Cha mẹ
thương con nhưng không biết nên làm điều gì thật sự có ích cho con, chỉ biết
nuông chiều, đáp ứng mọi đòi hỏi của con một cách thiếu sáng suốt thì sớm muộn
gì cũng làm đứa con hư hỏng. Hoặc có những trường hợp cha mẹ thương con nhưng
không hiểu tâm tư tình cảm của con, không biết con đang cần gì, muốn gì, cứ làm
theo suy nghĩ của mình, để rồi càng thể hiện tình thương theo cách của mình lại
càng khiến cho con phản ứng ngược lại với mong muốn của mình. Đôi khi con cái
cần nơi cha mẹ sự gần gũi, sự quan tâm chăm sóc, yêu thương nhưng cha mẹ không
biết điều đó, cứ nghĩ mua sắm cho con quần áo đẹp, đắt tiền, mua sắm cho con xe
xịn, cho con thật nhiều tiền là đã thương yêu, là đã lo cho con đầy đủ, chu
đáo.
Nhiều bà
mẹ vì quá thương con, luôn muốn che chở, bảo bọc con, lo cho con từng bữa ăn
giấc ngủ, không cho con làm động móng tay dù những việc con có thể làm; con lầm
lỗi thì bao che, dung túng; con gặp phải chuyện gì mẹ cũng thay con hứng chịu
v.v… Do không hiểu được cách thương con như thế là không tốt cho con, nên vô
tình các bậc cha mẹ này làm cho con mình không "trưởng thành, khôn lớn” được.
Con trở nên nhu nhược yếu đuối, thụ động, không có khả năng tự lập, không biết
xử lý công việc dù đó là những việc rất bình thường; con sinh tâm ỷ lại, luôn
dựa dẫm vào người khác. Nếu như cha mẹ thường bênh vực, bao che, dung túng những
lỗi lầm, những thói hư tật xấu thì sớm muộn con cái cũng trở nên hư hỏng. Về sau
khi con cái ra đời, nếu không may lâm vào cảnh khổ, chúng quay lại oán trách cha
mẹ: "Sao cha mẹ không nói cho con biết trước?”, "Sao trước kia cha mẹ không dạy
con làm việc nhà để con quen, bây giờ con không gặp nhiều khó khăn, không phải
cực phải khổ như thế này?”, "Phải chi hồi con còn nhỏ cha mẹ không nuông chiều
con, không để cho con buông thả phóng túng thì ngày nay con đâu phạm phải lỗi
lầm, đâu rơi vào vòng tù tội như thế này?”, "Cũng tại ngày trước cha mẹ thấy con
sai quấy mà không sửa, không giáo dục, dạy dỗ cho tốt nên bây giờ con mới ra
nông nỗi”…
Vợ chồng
trong gia đình cũng thế. Có nhiều ông chồng vì quá thương vợ mà nuông chiều, đáp
ứng mọi đòi hỏi không chính đáng của vợ. Vợ đua đòi theo chúng bạn, đứng núi này
trông núi nọ, muốn chồng kiếm được nhiều tiền, có vị trí, chức vụ không thua kém
bạn bè, đồng nghiệp; ngày đêm tỉ tê, than thở, thuyết phục, làm nũng, giận hờn,
khiến cho các ông chồng không chịu nổi. Không ít ông chồng phải vào tù vì phạm
pháp, mà động cơ ban đầu là lòng thương vợ quá mức, thương đến mù quáng si mê,
muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn chiếm được vị trí, chức vụ này nọ trong cơ quan,
trong tổ chức để làm vui lòng vợ, thỏa mãn đòi hỏi, ham muốn của vợ.
Lòng
tốt, sự nhiệt tình nếu không đi cùng hiểu biết có thể làm hại mình, hại người,
đôi khi làm hại cả hai. Lòng tốt, sự nhiệt tình nếu không đi cùng hiểu biết thì
mọi việc sẽ khó thành tựu, khó có lợi ích thiết thực. Thuở nhỏ tôi ở trọ sau
chùa đi học, thầy trụ trì ngôi chùa tôi ở rất dễ tính. Tôi còn nhớ năm đó thầy
cho người quét vôi chánh điện chùa và có ý định viết lời kinh lên vách. Khi Phật
tử biết ý định của thầy, nhiều người đã phát tâm sưu tầm lời kinh và xin thầy
cho phép họ viết. Thầy đồng ý cho các Phật tử viết những câu kinh, kệ mà họ thấy
hay, họ thích. Các Phật tử đều xem đây là một việc làm công quả để tạo phước cho
mình, ai cũng hăm hở viết thật nhiều lời kinh lên vách. Tuy nhiên không phải ai
cũng viết được, không có mấy người khéo tay, phần lớn đều không có khả năng viết
lên tường bằng sơn nước, kết quả là những câu chữ ngoằn ngoèo, nguệch ngoạc thật
khó coi đã làm mất vẻ đẹp và trang nghiêm của ngôi chánh điện. Thầy trụ trì vì
muốn tạo cơ hội cho Phật tử phát tâm, còn các Phật tử vì nhiệt tình muốn làm
việc công quả, muốn tạo phước mà vô tình làm mất vẻ mỹ quan ngôi chánh điện. Nếu
các Phật tử biết phát tâm đóng góp những gì nằm trong giới hạn khả năng của
mình, những gì mình có thể làm được cho chùa, hoặc tìm cho chùa một họa sĩ hay
người có khiếu viết chữ đẹp, có khả năng viết chữ lên tường bằng sơn nước thì sự
phát tâm ấy có giá trị hơn.
Hàng năm
vào các ngày rằm lớn, những người làm nghề bắt chim kiếm được rất nhiều tiền và
cũng tạo rất nhiều tội từ việc bán chim cho người phóng sinh. Người thả thì chắc
chắn là có phước, người bắt tạo nghiệp giam cầm sát sinh, chắc chắn là có tội.
Nhưng phước của người phóng sinh nhiều hay ít còn tùy thuộc vào ý niệm, vào cái
tâm của họ. Phóng sinh vì lòng từ bi hay phóng sinh vì muốn tạo phước báo? Làm
việc đó một cách chân thành, nhiệt tình, hay làm cho có lệ để Phật thấy, biết là
được rồi? Có người nghĩ cứ bỏ tiền ra mua ở trước cổng chùa để khỏi phải mất
công, chứ đi ra chợ tìm mua chim, cá hay những con vật khác thì mất thời gian
của mình. Mua xong rồi cứ đem giao cho mấy thầy tụng kinh cầu nguyện cho mình,
có cầu nguyện cho mình thì mới được, mặc cho các con chim sắp chết trong lồng vì
bị nhốt quá lâu.
Không ai
nghĩ nếu mình không mua chim ở trước cổng chùa để phóng sinh thì sẽ không có
những người làm nghề bắt chim chuyên bán cho người phóng sinh. Nếu mình không
mua chim trước cổng chùa thì những người này không phạm phải tội giam cầm, sát
sinh. Có thể họ sẽ bắt chim mang ra chợ bán, nhưng việc bắt chim sẽ giảm đi
nhiều, vì ở chợ có nhiều loài vật để cho người ta mua phóng sinh. Ý niệm không
muốn người khác tạo nghiệp ác do bắt chim bán cho mình phóng sinh, ý niệm không
muốn những chú chim tội nghiệp bị bắt giam cầm và có nguy cơ mất mạng vì "việc
phóng sinh”, ý niệm không muốn góp phần làm hại chúng, không muốn vì vô tình
gián tiếp góp phần làm cho người khác tạo nghiệp, thiết nghĩ nếu có những ý niệm
đó là đã làm được việc phóng sinh rồi. Nhiệt tình mua chim trước cổng chùa để
phóng sinh cầu phước, cho dù phát xuất từ lòng thương xót chúng sinh, việc ấy
cũng góp phần làm cho những người săn bắt và nhiều loài chim bị tổn hại, dù đó
không phải là điều người phóng sinh mong muốn.
Do vậy,
người con Phật trong tu tập và phụng sự biết phối hợp nhịp nhàng lòng tốt, sự
nhiệt tình và hiểu biết thì chắc chắn sẽ lợi mình, lợi người một cách thiết thực
trong hiện tại và cả mai sau.