Hồi
xưa, ở nước tôi luật trường rất nghiêm, không cho sinh viên để tóc dài và cấm
nam nữ quan hệ tình cảm trong sân trường, các sinh viên cũng không được phép vào
vũ trường. Đến năm 1987, chính phủ Đài Loan ban hành luật mới, nhà trường bắt
đầu dễ dãi, cho chúng tôi được tự do nhiều hơn.
Sau
khi luật mới có hiệu lực, các cặp tình nhân học sinh, sinh viên đã dám tụ họp ở
sân trường, vào ngày lễ, học trò thoải mái đi khiêu vũ với bạn bè thâu
đêm.
Và
chuyện của tôi xảy ra từ đây. Tôi quen cô bạn X trong lúc khiêu vũ, sau khi hẹn
hò với nhau một thời gian, X có thai và quyết định sẽ phá ngay lập tức. Tôi cảm
thấy phá thai là không đúng, nên đã lên tiếng chống đối. Tuy nhiên, X vẫn giữ
vững lập trường, cuối cùng tôi đành nhượng bộ và cùng đi với X đến bệnh
viện.
Ngồi
trong phòng đợi, tôi cảm thấy lòng đau đớn như bị dao đâm. Tôi cảm thấy thật hổ
thẹn và có lỗi khi để một sinh mạng bị tước đọat quyền sống. Chỉ trong nửa giờ,
bào thai đã giải quyết xong.
Việc
này xảy ra vào tháng tư năm 1989. Lúc đó tôi chỉ là một sinh viên chưa đầy hai
mươi tuổi. Tôi đã hành động thiếu suy nghĩ, bồng bột mang sự sống vào đời rồi
ngu si tước đoạt quyền sống đó.
Sáu
ngày sau khi đưa X đi phá thai, tôi nằm mơ thấy một bé trai. Nó nhìn tôi trừng
trừng, căm hận, tay cầm một con dao. Thình lình, nó cứa dao vào cổ tôi, để lại
một vết cắt rất sâu. Trong mơ, tôi vội lấy tay bụm vết thương và giật mình tỉnh
giấc, nhưng cảm giác đau ở cổ hiện rất rõ.
Tận
đấy lòng, tôi hiểu đó là đứa bé bị phá thai tìm đến trả thù! Từ đêm đó trở đi,
tôi thường thức giấc vào khoảng bốn giờ sáng vì đau bụng và sức khỏe của tôi
cũng bắt đầu suy yếu.
Tôi
bỗng thay đổi, tính tình ngày càng nóng nảy, thậm chí nhiều lần tôi muốn đánh
bạn gái X, có thể đứa con vẫn ngầm theo báo, gieo rắc những niệm thù hận bực tức
và không ngừng đem khổ đau xào xáo đến cho chúng tôi. Sau này hiểu Phật pháp,
biết tu, tôi mới cảm nhận rõ điều này. Chứ hồi đó, tôi không hiểu tại sao mình
lại thay đổi kỳ cục như thế.
Nhưng
đến khi tôi quy y với Hòa Thượng Tuyên Hóa, được ngài chỉ dạy và giải thích, tôi
hiểu thông suốt hết và mới biết phá thai là tội ác kinh khủng như thế nào. Tôi
cố hết sức để sám hối, lạy Phật, tụng Kinh, trì chú … không ngừng tạo phúc tích
đức, cải thiện bản thân, chỉ mong là đứa bé sẽ tha thứ cho
tôi.
Mười
năm trước báo ứng đã đến với tôi – khi kiểm tra sức khỏe, bác sỹ nói tôi bị bệnh
ung thư. Họ tìm thấy một mầm ung thư ác tính dài 4cm ở cổ tôi, chỗ mà ngày xưa
trong mơ đứa bé đã gây ra thương tích cho tôi. X cũng không hơn gì, cô ấy bị ung
bướu ác tính và trả quả thê thảm hơn tôi nhiều, bởi hồi xưa, X là người khăng
khăng quyết định loại bỏ đứa bé trước nhất. Do không biết Phật pháp, nên X không
biết ăn năn chuộc lỗi. Tại sao lúc đó tôi không bị bệnh liền? – Vì lúc đó là
giai đoạn tôi còn được hưởng phước, nên báo ứng trừng phạt chưa thể tới (có
người phải kiếp sau, kiếp sau nữa mới đền tội), nhưng tôi thì được trả báo ngay
trong hiện đời. Nhờ tôi biết ăn năn, tu tập theo Phật pháp, nên dù có bị giải
phẫu, tôi không bị đau đớn hành và hầu như bệnh được chữa lành. Sau đó tôi tiếp
tục tu cần mẫn và luôn hồi hướng công đức cho đứa bé, hy vọng làm vậy có thể cứu
chuộc lỗi lầm to lớn của mình.
Hồi
đó khi phá thai, hai chúng tôi đều còn rất trẻ và khờ. Có lẽ chúng tôi sẽ không
vấp phải những lầm lỡ như thế nếu thanh quy nhà trường nghiêm túc, nếu luật cấm
sinh viên nhảy đầm không bị tháo dỡ, và quan trọng nhất là – nếu chúng tôi được
giáo dục kỹ từ nhỏ, có được ý thức, đạo đức tốt, biết hành xử trong vòng lễ
giáo.
Thực
ra trong giao tế nam nữ, không nên đổ thừa phân tích lỗi nằm ở ai. Quan trọng
nhất vẫn là biết giữ mình, gìn nhân cách. Giữa nam nữ chỉ cần một trong hai
người quyết giữ gìn sự trong trắng thì lầm lỗi sẽ không xảy
ra.
Thật
là đắng miệng khi thố lộ những lỗi lầm của mình, nhưng tôi vẫn phải nói ra, chia
sẻ kinh nghiệm buồn đau này với mọi người (bằng tất cả lòng thương mến). Tôi
khẩn thiết nhắc nhở hai phái nam nữ hãy rang giữ gìn, bảo tồn đạo đức, đừng quan
hệ trước hôn nhân. Vì sống buông thả theo tà hạnh sẽ dẫn đến tạo nghiệp sát
sinh. Tôi mong các vị trẻ tuổi hãy lưu tâm kiểm sóat, làm chủ tình cảm, cố gắng
tập trung tư tưởng vào học, xem trọng những lời cảnh cáo của thầy cô, các bậc
trưởng bối và cả chính tôi, người đã từng phạm lỗi.
Tất
nhiên có thể các bạn trẻ sẽ cho những lời nhắc nhở này là nhạt nhẽo, tầm thường,
nghe rất chán và không them để ý tới! Có thể các bạn tự cho rằng bản thân mình
dư sức lèo lái mọi chuyện. Nhưng, nếu không cẩn trọng, các bạn có thể vấp phải
sai lầm lớn, và một khi đã phạm lỗi, rất khó mà cứu vãn. Xin đừng trở thành một
người như tôi, dù bây giờ đã là tôi đã thành đạt, có danh tiếng; nhưng tôi luôn
mang theo mặc cảm và niềm xấu hổ cả cuộc đời, bởi nỗi đau dĩ vãng luôn ám ảnh,
không thể xóa nhòa.
Tuổi
các bạn còn trẻ, tương lai và đường đi còn dài. Đừng hấp tấp muốn thụ hưởng, hãy
bình tĩnh làm chủ mình khi thấy những dục vọng bất hảo đột nhiên nảy sinh. Hãy
biết tôn trọng và gìn giữ cho bạn gái mình.
Xin
đừng nghĩ rằng phá thai chỉ là lỗi riêng của phái nữ. Người đàn ông cũng có
trách nhiệm và vẫn bị trả báo.
Kể
chuyện mình, tôi mong sẽ đem đến cho các bạn trẻ những bài học tốt cũng như mong
rằng xã hội và nhà trường sẽ hỗ trợ, tặng cho các bạn nền giáo dục ưu mỹ để giúp
đỡ các bạn được nhiều hơn.
Một
lần nữa, tôi khẩn thiết xin các bạn trẻ hãy thận trọng, hãy chú ý giữ gìn bảo
tồn đạo đức, kiên trì xây dựng phẩm hạnh tốt cho bản thân. Hãy đem theo hành
trang thật lý tưởng để vào đời, mong rằng những lầm lỗi giống như tôi không còn
xảy ra nữa!
-
Vương Sỹ Minh, trích sách Hiện tượng NHÂN QUẢ BÁO
ỨNG