Hiện
nay trên thế giới có rất nhiều người thích việc sát sinh và có rất ít người tôn
trọng sự sống. Ða số chỉ biết làm thế nào để giết, chứ hoàn toàn thờ ơ với việc
phóng sinh. Khi bạn giết một sinh vật, sinh vật ấy cũng muốn giết bạn. Sự báo
thù lẫn nhau dẫn đến sự tái sinh luân hồi trong đời ngũ trược ác thế. Sự báo oán
lẫn nhau vậy đến khi nào mới chấm dứt ? Người xưa từng nói: "Trăm ngàn năm nay
khi nhìn vào bát canh thịt, mối hận nghìn năm lớn như biển khó tiêu trừ. Nếu
muốn biết rõ chuyện binh đao chém giết nhau trên đời, thì hãy lắng nghe tiếng
kêu than của súc vật lúc nửa đêm ở lò sát sinh" (Thiên bách niên lai oán lý
canh, oán thâm tự hải hận nan bình, dục tri thế thương đao binh kiếp, thí thức
thính đồ môn dạ bán thinh).
Chúng
ta nên đặt nền tảng đạo lý của cuộc sống chúng ta trên những lời của Khổng Phu
Tử: "Ðã thấy sự sống của nó rồi thì không nỡ nào thấy cái chết của nó. Ðã nghe
tiếng kêu của nó rồi thì không nỡ nào ăn thịt nó. Do vậy, người quân tử nên
tránh xa nhà bếp". (Kiến kỳ sinh bất nhẫn kiến kỳ tử - Văn kỳ thanh bất nhẫn
thực kỳ nhục. Thị dĩ quân tử viễn bào trù dã). Dù hàng trăm ngàn năm nay, bát
canh thịt còn đó. Quý vị đã ăn rồi, và tôi cũng thế. Bát canh này là thịt hầm,
nó chứa đựng sự oán hận sâu hơn biển, rất khó làm tiêu trừ. Ðể chuyển hóa lòng
oán hận này không phải dễ dàng gì. Bạn có muốn biết tại sao trên thế giới lại có
chiến tranh, lụt lội, hạn hán dịch bệnh? Nguyên nhân nào gây ra sự đau khổ, giết
chóc, thảm sát đổ máu trong chiến tranh? Tại sao người ta lại tìm kiếm nhau mãi
để trả thù. Bởi vì họ đã gieo quá nhiều việc chết chóc. Nếu bạn chưa hiểu, xin
hãy đến gần lò sát sinh súc vật, và lắng nghe tiếng kêu thét của súc vật vào lúc
nửa đêm ở đó. Tiếng heo kêu thét, tiếng dê cừu khóc, tiếng bò trâu rống. Tất cả
đó là sự van xin: "Xin Ông tha mạng cho con!" nhưng ta giả vờ không nghe, không
thấy lời kêu than ấy chúng ta cứ tiến hành giết không cần 1 giây suy nghĩ. Khi
ta vừa giết chúng thì một niềm sân hận từ những con heo, bò, dê bị giết khởi
dậy, niệm ấy dẫn chúng tìm người giết để báo thù trong tương lai. Ðiều này dẫn
đến những thảm trạng như chiến tranh trên thế giới, và mọi thứ tai ương, tử
vong. Tất cả đều do việc sát hại sinh mạng mà tạo nên.
Tuy
vậy, ngay nơi sự báo oán có khi còn chưa đủ. Hiện nay, tai họa lớn nhất là bệnh
ung thư (cancer) là một loại bệnh tật quái dị. Tại sao bệnh này lại xuất hiện?
Vì người ta ăn quá nhiều thịt. Hiện nay không khí bị ô nhiễm nặng nề, trái đất
bị ô nhiễm và nước cũng bị ô nhiễm. Không khí ô nhiễm, nước ô nhiễm, đất ô nhiễm
này tạo nên một thứ độc tố. Khi súc vật ăn những thực vật có độc tố. Chất độc
ngấm dần vào cơ thể của nó. Mặc dù chất độc vẫn ở yên trong cơ thể chúng nó
không gây tác hại gì, nhưng nếu ta ăn thịt chúng chất độc sẽ truyền sang cơ thể
ta, khiến cho ta mắc phải vô số bệnh quái dị, khó trị liệu vô
cùng.
Những
bệnh khó trị liệu này không phải ngẫu nhiên mà có. Ðằng sau nó là những oan hồn
kêu than đòi trả mạng. Vậy nên bây giờ có rất nhiều oan hồn quanh quẩn khắp nơi,
cố gắng tìm cách bắt người khác trả mạng hay làm cho họ khổ đau bằng cách gây ra
vô số bệnh tật quái lạ. Những oan hồn vất vưởng này là những bào thai bị nạo, bị
phá thai trước khi nó có được một cuộc sống hoàn chỉnh như người. Vì vậy, nó rất
căm hận, nó có thể làm đóng nghẽn tim người, làm nát gan, thận, túi mật người.
Nó có thể phá hủy ngũ tạng của bạn khiến bạn phải chết dù bạn chưa muốn chết.
Tại sao nó hiểm độc như thế? Vì bạn đã giết hại nó trước bây giờ nó muốn trả
thù. Những căn bệnh gây nên bởi ma oán thì không thể chữa lành bởi bất kỳ bác sĩ
nào cả. Dù bác sĩ Ðông Y hay Tây Y đều chữa không được. Việc bạn có thể làm là
không ăn uống gì cả rồi chờ chết. Sau khi bạn trút hơi thở cuối cùng, lại đến
phiên bạn tìm báo thù. Những gì tôi nói là lời chân thành
nhất.
Nếu
tôi nói nữa có lẽ có người sẽ không muốn nghe. Tuy nhiên tôi có khuyết điểm là
tôi muốn nói cho dù người ta thích nghe hay không thích nghe. Tôi đặc biệt thích
nói những điều mà mọi người không muốn nghe. Do vậy, nên các bạn ở đây nên chuẩn
bị tâm lý. Bạn nên nói với chính mình: "Ta chẳng muốn nghe nhưng ta sẽ kiên nhẫn
một chút để nghe ông ta nói gì".
Ðiều
tôi muốn nói là tôi sẽ giải thích chữ "thịt" - Tiếng Hán là "Nhục" , có bộ
"khẩu" nhưng nét dưới bị mất đi, có nghĩa là mở miệng. Tại sao lại mở miệng? Là
để ăn người. Cho nên trong chữ thịt "Nhục" có hai người - chữ "Nhân". Một người
bên trong và một người bên ngoài . Chữ này biểu thị ý niệm "thịt" là không thể
tách rời được miệng người. Tuy nhiên Người không thể bị dính mắc, không tách rời
ra khỏi "thịt" được. Chữ này biểu tượng con người ăn thịt và con người đang bị
kẻ khác ăn thịt mình. Cái đầu của một người đi ra từ cái miệng và người khác thì
đang ở trong miệng. Nhưng vì cái miệng không đóng, nên người ấy có thể đi ra. Có
thể ra đi nên có thể làm người trở lại, khi làm người rồi, anh ta sẽ tìm và ăn
thịt lại người đã ăn thịt mình. Ăn sống nuốt tươi lẫn nhau. Vì thế nên có hai
chữ "Nhân" (người) trong chữ "Nhục" kế bên dưới chữ "Nhân" là người ở trong bao
trùm người ở ngoài "Người bên trong, người bên ngoài che đậy bắt giữ lẫn nhau
(lý biên tráo trước ngoại biên nhân) "Chúng sinh ăn thịt lẫn nhau", nếu quan sát
kỹ đó là người ăn thịt người. (Chúng sinh hoàn cật chúng sinh nhục - Tử tế tư
lương thị nhân cật nhân).
Vì
đó là người ăn thịt người, có lẽ nào người ấy là bạn ta. Ta chẳng biết! Có lẽ
nào đó là bà con ruột thịt của ta. Ta chẳng biết! Có lẽ nào đó là cha ta, mẹ ta,
tổ tiên ông bà mình. Ta chẳng hay. Cái không biết này làm nảy sinh vô số vấn đề.
Do vậy tốt nhất là mọi người chẳng nên ăn thịt.
Mặc
khác, không ăn thịt là một yếu tố tối quan trọng để ngăn ngừa bệnh tật. Không
sinh bệnh. Không nóng tính. Nếu bạn không nóng giận, thì tác nhân gây nghiệp
muốn báo thù bằng cách làm cho bạn bị bệnh sẽ khó khăn khi tìm gặp bạn. Bởi vì
ngay khi bạn nổi nóng, là có một lổ hổng để ma oán chen vào. Mỗi khi ma oán kiếm
được lối vào, bệnh tình của bạn càng lúc càng trở nên nghiêm
trọng.
Nếu
bạn muốn khỏe mạnh, sống lâu, không bệnh hoạn, điều chủ yếu là không nên ăn
thịt, không nóng giận, không hút thuốc, uống rượu. Ðây là những cách để có được
khỏe mạnh.
Chẳng
nên rước vào mình một thứ bệnh tật để tự hủy hoại thân mạng mình. Nếu bạn làm
thế là bạn sẽ phải tìm một bác sĩ để trao cho ông ta tiền, mà ông ta vẫn không
thể chữa lành bệnh cho bạn. Ðó phải chăng là nỗi phiền muộn lớn lao của chúng ta
?
(Khai
thị của Hòa Thượng Tuyên Hóa tại Viện Ðại Học Hawaii ngày
21-07-1989)