Người Ấn Ðộ thường kể câu chuyện ngụ
ngôn về việc sáng tạo con người như sau: Một hôm Thiên Chúa quyết định tạo dựng
con người, nghĩa là làm một tạo vật đẹp nhất giữa các tạo vật. Dĩ nhiên, khi
Thiên Chúa vừa công bố quyết định, các Thiên thần đã tỏ ra không mấy hồ hởi,
một phần vì ganh tị, một phần vì không thể chấp nhận được một ý tưởng xem ra
quá kỳ cục ấy. Làm sao tưởng tượng được một thụ tạo vừa thuộc về hạ giới, lại
vừa tham dự vào đời sống thần linh. Làm sao có được một hữu thể vừa là một mảnh
của thời gian, lại vừa mang tính vĩnh cửu? Làm sao chấp nhận được giữa vật chất
và tinh thần?
Các Thiên Thần không thể tưởng tượng
được rằng Thiên Chúa có thể tạo dựng được một tạo vật như thế. Các vị e ngại
rằng ý tưởng ấy sẽ hạ giảm quyền năng và sự khôn ngoan thượng trí của Thiên
Chúa.
Ðể ngăn chặn Thiên Chúa trong ý định
của Ngài, các Thiên Thần mới bầu ra một ủy ban. Sau nhiều ngày ráo riết làm
việc, ủy ban đã soạn xong một kiến nghị đệ trình lên Chúa gồm những điểm như
sau: tinh thần không thể kết hợp với vật chất, bản tính thiên thần không thể
kết hợp với bản tính thú vật, cái có cùng không thể hòa hợp với cái không cùng,
cái chóng qua đi không thể đi đôi với điều vĩnh hằng, do đó yêu cầu Thiên Chúa
hãy từ bỏ ý định điên rồ của Ngài.
Sau khi đọc kỹ bản kiến nghị, Thiên
Chúa đưa ra phán quyết như sau: "Tất cả những góp ý của các người đều hợp
lý. Nhưng điều ta sắp thực hiện không phải là một vấn đề triết học". Các
Thiên Thần đều nhao nhao hỏi: "Vậy thì vấn đề đó là gì?". Sau một hồi
thinh lặng, Thiên Chúa chậm rãi đáp: "Con người là vấn đề của Niềm
Tin". Ngài thinh lặng, rồi phán quyết: "Con người là vấn đề của Niềm
Tin".
Trong một xã hội được xây dựng trên
luật của cá lớn ăn hiếp cá bé, trong một xã hội mà nền tảng đã bị đục khoét bởi
lọc lừa, gian trá, phản bội, đố kỵ, hận thù, con người dễ mất đi niềm tin nơi
con người, bởi vì khi không tin ở người, con người cũng không còn tin ở chính
mình. Một cuộc sống như thế chẳng khác nào một cuộc tự hủy, một cuộc tự sát tập
thể.
Thiên Chúa yêu thương mọi người. Ngài tiếp tục
tin tưởng nơi con người, Ngài cũng mời gọi chúng ta tin tưởng nơi con người...
Thay vì tự giam hãm trong khép kín, trong đố kỵ, chúng ta hãy ra khỏi chính
mình để đến với người... Ðến với người bằng sự thông cảm tha thứ, cho dẫu chúng
ta chỉ gặp toàn những lừa đảo phản bội. Ðến với người bằng những san sẻ sớt
chia, cho dẫu chúng ta chỉ toàn gặp những bội bạc, vong ân. Ðến với người bằng
tiếng cười rộn rã, cho dẫu chúng ta chỉ gặp toàn đắng cay, sầu muộn.