Phật giáo cấm sát sinh bởi nhiều lý do:
a) Tôn trọng sự công bằng.
- Chúng ta coi sinh mạng mình là quý, là một của báu
tuyệt đối. Nếu ai mưu hại, là mình chống trả triệt để bảo vệ sinh mạng. Mình đã
biết quý trong thân mạng mình, tại sao lại muốn chà đạp sinh mạng người? Suy
rộng ra, các loài vật cũng biết quý trọng mạng chúng. Như một con bò hay một
con lợn sắp bị đập đầu, thọc huyết, ta thấy sự phản kháng mãnh liệt, sự đau
thương cùng cực của chúng, bằng những tiếng kêu gào, những cái dãy dụa thoát
chết! Theo lẽ công bình, đìều ta không muốn ai làm cho ta, thì ta cũng đừng làm
cho người khác, hay loài khác. Phật dạy: "Ai ai cũng sợ gươm dao, ai ai
cũng sợ sự chết. Vậy nên lấy lòng mình suy lòng người, chớ giết! Chớ bảo
giết!".
b) Tôn trọng Phật tính bình đẳng.
- Chúng ta mỗi loài tuy thân hình khác nhau, mà vẫn
đồng một Phật tính. Phật tính đã bình đẳng thì không thể viện lý do gì để nói
rằng Phật tính ở người giá trị hơn ở vật, ở giai cấp này màu da này gía trị hơn
giai cấp kia màu da kia. Sát hại một sinh vật là sát hại Phật tính.
c) Nuôi dưỡng lòng từ bi.
- Lòng từ bi của Ðức Phật xem mọi loài như con, nên
Ngài không đồng ý cho đệ tử Ngài sát hại sinh vật, bất cứ trong trường hợp nào.
Bỡi vì đêm tâm giết hại sinh mạng là lòng độc ác đã cực thịnh, tâm từ bi bị bóp
chết. Nhẫn tâm vô cớ giết một con vật, tính bạo ác không kém giết một con
người. Nhẫn tâm làm cho kẻ khác hay vật khác phải dãy dụa, rên siết, quằng quại
trong máu đào, trong lệ nóng trước khi trút hơi thở cuối cùng, là tự giết lòng
từ bi của mình, là bóp chết cái mầm thương yêu rất quý báu trong tâm hồn chúng
ta. Như thế, khó mà tu hành để thành chính quả được. Ðức Khổng Tử có dạy:
"Văn kỳ thanh bất nhẫn kiến kỳ thực, kiến kỳ sanh bất nhẫn kiến kỳ
tử". (Nghe tiếng kêu la của con vật, không nỡ ăn thĩt nó; thấy nó sống
không đành thấy nó chết). Như vậy người có tâm từ bi hay lòng nhân đều không nỡ
giết hại người hay loài vật.
d) Tránh nhân qủa báo ứng oán thù.
- Khi ta giết một người hay một con vật thì sự oán
hận của họ tràn trề khó dập tắt được. Họ vì cô thế, vì yếu sức nên bị ta giết
hại. Trong khi ấy, họ ôm lòng căm hận, chờ gặp dịp báo thù, hay con cái thân
nhân họ sẽ báo thù lại. Cứ thế mỗi ngày ta đều gieo căm hờn cho người và vật,
tích lũy lâu ngày, khối oan gia ấy to hơn sức ta, chừng ấy ta bị nó sát hại
lại. Càng tạo nghiệp sát, càng lao mình vào đau khổ. Phật dạy: "Người
thường sinh tâm sát hại, càng tăng trưởng nghiệp khổ,, mãi xoay vần trong sinh
tử, không có ngày ra khỏi" (Kinh Lăng Già).
(Nguồn: H.T Thích Thiện Hoa, Phật học phổ thông,
khoá I)