(Tài liệu
dành cho các Phật tử)
Mọi người
sanh ra đều có sáu cơ quan là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Kinh sách gọi là
LỤC CĂN.
Khi sống
trên đời, con người tiếp xúc hàng ngày với cảnh trần. Mắt thấy sắc (các vật có
hình tướng). Tai nghe tiếng (âm thanh, lời nói). Mũi ngửi mùi hương. Lưỡi nếm
vị. Thân xúc chạm. Ý nghĩ duyên theo pháp trần. Kinh sách gọi chung sắc, thính,
hương, vị, xúc, pháp là LỤC TRẦN.
Trong cuộc
sống hàng ngày, khi tiếp xúc với trần cảnh như vậy, tâm con người hay phê phán:
đẹp hay xấu (mắt), dễ nghe hay khó nghe (tai), dễ ngửi hay khó ngửi (mũi), ngon
hay dở (lưỡi), mịn màng hay thô nhám (thân), thương hay ghét (ý). Những sự phê
phán trong tâm thức như vậy, kinh sách gọi chung là LỤC THỨC.
Người đời
thường do lục căn dính mắc với lục trần sanh ra lục thức, và bắt đầu tạo
nghiệp, thường là nghiệp chẳng lành. Người tu muốn phát sanh trí tuệ phải nhận
rõ nguyên nhân bị cuốn vào sanh tử luân hồi là do sự dính mắc.
- Nếu mắt
thấy sắc, tâm không phê phán đẹp xấu, khỏi bị trói buộc.
- Nếu tai
nghe tiếng, tâm không phê phán, khỏi bị não phiền.
- Nếu mũi
ngửi mùi, tâm không phê phán, khỏi bị bực mình.
- Nếu lưỡi
nếm vị, tâm không phê phán, khỏi tạo nghiệp chướng.
- Nếu thân
xúc chạm, tâm không phê phán, khỏi bị tham đắm.
- Nếu ý
nhớ tưởng, tâm không phê phán, khỏi khởi sân hận, hay luyến tiếc, nhớ thương.
Tâm không
phê phán nghĩa là không dính mắc, không nhiều chuyện, không chạy theo sự suy
nghĩ sanh diệt, chứ không phải không biết nhận thức rõ đẹp xấu, đúng sai, ngon
dở…
Thiền sư
Bá Trượng Hoài Hải có dạy: "Tâm và cảnh không dính nhau là giải
thoát".
Trong cuộc
sống, chúng ta vẫn thấy, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn biết tất cả các cảnh trên trần
đời, nếu tâm chỉ ghi nhận, đánh giá vạn vật như chính nó là (đúng với thực tế),
tâm không dính mắc, không tham đắm, thì không phiền não. Không phiền não tức là
giải thoát.
Hành Bồ
Tát đạo là con đường nhập thế của người tu, đưa giáo lý đạo Phật giúp người
cùng tu giải thoát. Con người trải qua trăm ngàn kiếp tái sanh luân hồi trong
thập loại chúng sinh, tâm còn nhiều chánh tà lẫn lộn, tốt có, xấu cũng có.
Khi được
thân người, thiện duyên kỳ ngộ với Phật Pháp, con người phát tâm tu muốn trở về
Thật tánh chân như của mình, trước hết phải tẩy trừ nghiệp chướng sâu dầy nơi
thân (hành động) ~ khẩu (lời nói) ~ ý (ý nghĩ).
Con đường
cứu cánh của Bồ Tát là sự kiên định, ý chí bền vững để giác ngộ được khổ,
không, vô ngã, vô thường trong Thật tánh của mỗi người. Để đạt được tâm thiền
định và ý chí bền vững, cần áp dụng pháp tu quán Tứ Niệm Xứ, gồm có: thân, thọ,
tâm, pháp.
~ Niệm
thân: Quán thân bất tịnh.
Biết rõ
thân là bất tịnh, nhiều phiền lụy, không trau chuốt theo nhu cầu đòi hỏi của
thân, tu thân đoan chính trang nghiêm, đơn giản.
~ Niệm
thọ: Quán thọ thị khổ.
Thọ nhận
nhiều thì khổ nhiều. Không thọ vui buồn sướng khổ, không tham đắm quyền lợi vật
chất, biết tri túc sống thanh bần, đạt được an lạc trong đời sống.
~ Niệm
tâm: Quán tâm vô thường.
Tâm con
người nay thương mai ghét, nay tốt mai xấu. Hoặc ngược lại. Do đó, khi có hạnh
phúc không vui quá, khi gặp khổ nạn không than trách. Không tự tôn, chẳng tự
ti, thì tâm tự tại.
~ Niệm
pháp: Quán pháp vô ngã.
Mọi sự
việc xảy ra trên đời đều do nhiều nguyên nhân, nguyên do, xa và gần, không có
một nguyên nhân đơn độc gây ra sự việc, nên gọi là vô ngã. Thấy được, hiểu được
như vậy, tâm không còn phiền não.