Đứa con đầu lòng của tôi, một cháu gái, ra đời. Tôi
cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để sinh cháu. Tôi đọc sách và các bài
báo viết về việc sinh con và chăm sóc trẻ. Phòng dành riêng cho cháu đã được
chuẩn bị sẵn sàng. Tôi cũng đã chuẩn bị đèn ngủ, tã lót, núm vú cao su, thau
chậu và mọi thứ cần thiết khác. Cảm giác của tôi lúc đó là không còn có thể
chuẩn bị gì thêm.
***
Nhưng điều mà tôi chưa hề chuẩn bị là cái cách mà
toàn thể thế giới này thay đổi ngay từ giây phút cháu bé được sinh ra. Tình yêu
tuyệt đối mà tôi dành cho cháu bé có thể làm tôi rơi lệ. Tôi đâu ngờ rằng tôi
không thể hát hết câu hát ru đầu tiên vì không cầm được nước
mắt.
Tôi chẳng có khái niệm gì là mình sẽ cảm thấy thế
nào khi cô y tá trao cháu bé cho tôi rồi bảo: "Cháu đang tìm chị đây này!”, và
hình ảnh đôi mắt xanh sâu thẳm của cháu nhìn tôi sẽ in đậm dấu ấn trong lòng tôi
mãi.
Tôi hoàn toàn không biết rằng vì một ai đó mà mình
có thể dễ dàng tổn thương đến thế. Lần đầu tiên mang cháu đi siêu thị làm cho
tôi có cảm giác như gấu mẹ bảo vệ gấu con. Ra khỏi cửa mà không mang cháu bé
theo cũng làm tôi lo lắng đến thót tim.
Tôi cũng không biết rằng sự xuất hiện của cháu bé
đã thay đổi hẳn cách nhìn của tôi và chồng tôi đối với nhau. Hạ sinh một đứa trẻ
và quá trình cho bú mớm cho tôi thấy rõ giá trị bản thân mình. Ai đó sao không
cho tôi biết rằng tôi chẳng còn có thể xem bản tin buổi tối vì tất cả những tin
tức về trẻ em bị ngược đãi đều làm tôi mường tượng đến khuôn mặt của con gái
tôi.
Tại sao chẳng ai nói cho tôi biết về những chuyện
như thế? Tôi thật sự bị choáng ngợp. Tôi chưa lần nào xa cháu bé mà lại không
luôn nghĩ về nó, hay mỗi lần thấy một vết đỏ trên da nó mà lại không làm tôi lo
lắng. Liệu tôi có thể trở thành một người mẹ thật sự như tôi mong muốn cho con
gái tôi?
Tôi thường nghe nói, và giờ đây tôi biết đó là sự
thật, rằng khi một phụ nữ sinh đứa con đầu tiên là có hai sự ra đời: "Trước hết
là sự ra đời của đứa trẻ, thứ đến là sự ra đời của bà mẹ”. Có lẽ sự ra đời này
là sự ra đời không thể chuẩn bị được.