Trong
một thị trấn nọ có một đứa bé trai rất nghèo khó. Ngày ngày, nó lê la khắp các
con đường ngõ hẻm, lang thang trong thị trấn để xin ăn, nhưng kỳ lạ thay nó lại
có sức khỏe phi thường.
Khi voi
của Quốc vương đi qua thôn, chỉ cần nó cầm lấy đuôi voi, con voi sẽ không thể đi
nổi. Nó còn ngồi trên mình voi, làm đủ trò, tất cả mọi người trong thị trấn đều
kéo đến xem và cười ầm lên. Bị một đứa trẻ ăn mày làm như thế khiến Quốc vương
vô cùng mất mặt và tức giận.
Quốc
vương gọi đại thần đến, nói:
- Phải
tìm cách gì để xử lý thằng nhóc này. Đây chính là sự sỉ nhục. Ta rất sợ đi qua
thị trấn đó, nhưng không thể bắt nó đi sang thị trấn khác. Bất luận khi nào ở
đâu, nó đều có thể nắm đuôi voi của ta, làm cho voi không đi được. Đứa trẻ đó
thật là khỏe, ta muốn đoạt sức mạnh của nó.
Đại thần
nói:
- Nó chỉ
là một tên ăn mày. Nếu như nó có một cửa hàng, điều đó sẽ làm tiêu hao tinh lực
của nó. Nếu như nó là một học sinh tiểu học, tinh lực của nó cũng bị mất đi.
Nhưng nó không có việc gì để làm, suốt ngày chỉ biết chơi, mọi người yêu quý nó,
cho nó ăn. Do đó, nó chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại chơi. Nó lúc nào cũng vui
vẻ, không phải lo lắng gì. Cho nên, muốn tước đoạt sức mạnh của nó rất
khó.
Một hôm
có một nhà thông thái đến nói với Quốc vương:
- Cần
tìm cho đứa bé đó một việc làm. Hãy đến nói với đứa trẻ đó, nếu như nó bằng lòng
làm việc – chỉ là một việc nhỏ - thì mỗi ngày nó sẽ nhận được một đồng Rupi
vàng. Công việc đó là mỗt ngày đến ngôi miếu trong thôn thắp đèn. Chỉ cần thắp
khi hoàng hôn xuống là được, nhưng người phải cho nó một đồng Rupi vàng mỗi
ngày.
Có vị
đại thần nói:
- Nhưng
như vậy có tác dụng gì? Chỉ làm cho nó càng khỏe thêm. Nó có được một đồng Rupi,
thì sẽ ăn nhiều hơn, thậm chí không cần bận tâm đến việc đi ăn
xin.
Nhà
thông thái nói:
- Đừng
lo, cứ làm như lời ta vừa nói đi.
Vì vậy,
thằng bé ăn xin đến ngôi miếu thắp đèn mỗi ngày, đến tuần thứ hai, khi Quốc
vương lại đi qua thị trấn đó một lần nữa, đứa bé cũng tiến đến nắm đuôi voi
nhưng thất bại, nó bị voi kéo đi.