Sinh là một anh học trò nghèo kiết xác tha phương cầu học. Anh ở trọ
trong một ngôi chùa, ngày đêm dùi mài kinh sử để ứng thí. Quan huyện sở tại cũng
là người xứ khác bổ nhiệm đến, thường lui tới chùa vì quan rất mộ đạo. Quan có
một cô con gái tuổi độ trăng tròn, nhan sắc mỹ miều diễm lệ. Một hôm nhân ngày
lễ Vu lan, cô gái theo cha đến chùa. Vừa trông thấy người ngọc, Sinh ôm lòng
thầm yêu trộm nhớ. Nhưng chàng đã có vợ con ở quê nhà, lại thuộc gia đình nghèo
khó, mà nàng thì đang độ xuân xanh, lá ngọc cành vàng. Chuyện lương duyên thật
khó nỗi ước mơ. Mối tình bị chướng duyên ngăn trở càng thêm nồng nàn thắm thiết,
mặc dù chưa một lời trao đổi, tình yêu chỉ đơn phương. Chàng đành nuốt nước bọt
ngâm câu "tình tuyệt vọng":
"Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thu.”
Nàng thoáng hiện tới chùa một lần rồi không bao giờ trở lại. Con "người
gieo thảm" đó để lại trong lòng Sinh một mối tương tư cay đắng, vì không thể nào
trăm năm tính cuộc vuông tròn. Hình ảnh nàng đang ám ảnh Sinh một cách mãnh
liệt, thì bỗng một hôm, chàng nghe tin nàng đã chết. Ôi! Rõ thật là: "Ngày xuân
xanh sơ ngộ để thiên thu."
Mới thấy nàng có một lần, nhưng Sinh lăn khóc thảm thiết khi hay tin nàng
lìa trần. May thay, tục lệ lúc bấy giờ ưa chôn người chết ở nguyên quán, nên
quan huyện ướp xác quàng thây nàng tại ngôi chùa Sinh trú ngụ, chờ ba năm sau sẽ
đưa về cố quận. Từ đó Sinh được đêm ngày gần gũi người đẹp... trong quan tài.
Mối tình si vẫn nồng đượm, có lẽ còn mặn mà hơn xưa, bởi lẽ giờ đây không còn gì
ngăn cách. Cái chết xóa tan mọi bất bình đẳng giữa con người, phá đổ mọi ranh
giới tài sản, địa vị, giai cấp... Mỗi bữa ăn, Sinh đặt một mâm cơm trên nắp quan
tài cúng cho vong linh hưởng xong, chàng mới chịu hạ xuống ăn. Chàng kể lể với
người trong quan tài như sau:
"Ối nàng ơi! Âm dương đôi ngã, nàng có thấu cho lòng tôi không? Khi nàng
còn sống, nàng là lá ngọc cành vàng, tôi chỉ là một kẻ thư sinh bần hàn ăn nhờ ở
đậu, có khi nào đài gương soi đến đậu bèo! Nhưng tôi yêu nàng tha thiết, tình
riêng luống ra ngẩn vào ngơ. Hình bóng nàng đậm nét trong tim tôi. Bây giờ, nàng
nằm đó, tôi đứng đây, cách nhau có một tấm ván quan tài, chỉ trong gang tấc vậy
mà thành ra biết mấy trùng quan san! Ôi! Sao con tạo khéo trêu người dường bấy!
Khi tôi được hân hạnh gần gũi nàng, thì nàng đã hóa ra người thiên cổ, thành cái
xác không hồn! Ước sao nàng hãy sống lại, tôi xin đổi bất cứ gì để đôi ta được
tái ngộ trên dương trần! Xin nàng chứng giám cho lòng tôi."
Bữa ăn nào cũng vậy, việc cúng cơm và đọc văn tệ than khóc người đẹp trở
thành một tục lệ bất biến trong đời chàng thư sinh. "Hữu cầu tất ứng", lời cầu
nguyện của chàng chẳng bao lâu cảm ứng được vong hồn người chết. Một đêm nàng
hiện về thỏ thẻ:
"Cảm tấm tình si của chàng, em đã xin với Diêm vương cho em được tái sinh
vào ngôi nhà số 555, đường Nguyễn Văn Trổi, thành phố Hồ Chí Minh. Mười lăm năm
sau đúng vào ngày rằm tháng bảy, chàng hãy đến tìm em ở đó, chúng ta sẽ gặp gỡ
để vầy mối lương duyên. Nhưng chàng ôi, Diêm vương có ra một điều kiện. Muốn tái
sinh, em phải nhờ người thân chí thành tụng một Tạng Kinh Kim Cương thì mới được
như ý. Vậy, nếu chàng có lòng, xin chàng hãy tụng kinh cho em."
Sinh tỉnh dậy mừng rỡ, ghi rõ ngày tháng nàng đã hẹn lên vách, ghi luôn
cả địa chỉ mới của cô gái. Từ đó chàng xếp bút nghiên, chuyên chú tụng Kim cương
đến sáu ngàn lần như nàng dặn, phải hết mất ba năm. Năm đó chàng đã bốn mươi lăm
tuổi. Còn những mười hai năm nữa mới gặp lại người đẹp ngày xưa! Sinh vẫn ôm
lòng chờ đợi, hình ảnh yêu kiều của nàng mỗi ngày một đậm nét trong trí tưởng.
Về phần cô gái, quả nhiên thần thức cô đã thác sinh vào một gia đình
thường dân ở địa chỉ trên, để đáp lại tấm tình si của anh học trò. Cô mang hình
đáng một cô gái nhu mì dễ yêu, nhưng không có gì gọi là cá lặn chim sa cho lắm.
Mối tình đeo đẳng từ lúc còn nằm trong quan tài, khiến tiềm thức cô vẫn một mực
đợi chờ anh chàng thư sinh mặt trắng. Với tình yêu mới nở, cô tưởng tượng hình
dung của anh chàng ít ra cũng bằng chàng Kim:
"Phong tư tài mạo tuyệt vời.
Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa."
Ngày tháng thoi đưa, sắp đến ngày hẹn. Chàng thư sinh bây giờ tuổi đã xấp
xỉ lục tuần, râu tóc hoa râm, sắm mặt phong trần vì nỗi đời mưa nắng. Nhưng mối
tình thì vẫn tươi trẻ như thuở ban đầu, vì nó vô hình vô tướng nên không có già
bệnh như cái thể xác của anh. Tình yêu đã không đổi, nên hình ảnh nàng trong tim
anh không chút đổi thay, đó là nét đẹp đắm nguyết say hoa của một lần sơ ngộ.
Anh yêu, là yêu cái hình bóng của nàng thì đúng hơn. Vì nếu nàng còn sống thì
chắc chắn bây giờ nàng cũng không còn như hình bóng anh tôn thờ.
Cái ngày hẹn hò đã đến. Anh chàng thắng bộ y phục mới tinh, chải lại mái
tóc nửa đen nửa bạc không biết bao nhiêu lần, cố che dấu càng nhiều tóc bạc càng
hay. Anh cũng không quên bôi dầu láng mượt như thời trang dạo đó. Nhưng làm gì
thì làm, không thể hóa trang cái già thành trẻ. Không thể nào xóa hết những vết
hận năm tháng khắc sâu trên vừng trán nhăn nheo.
"Phong trần đến cả sơn khê
Tang thương đến cả hoa kia cỏ này."
Huống chi là con người, dù nó có nỗ lực bao nhiêu để xóa bỏ vết tích thời
gian trên thân thể. Nhưng tâm hồn của chàng, mối tình si của chàng vẫn không
chịu già theo tuổi tác, mà nó vẫn là mối tình đầu của tuổi đôi mươi, của cái lần
sơ ngộ. Cho nên anh chàng hăng hái, hăm hở thuê xe tắc xi đến địa chỉ nàng hẹn
để gặp lại tình xưa. Phần nàng cũng vậy, con tim rộn rã với tình yêu, với mộng
đẹp và với hình ảnh chàng thư sinh khả ái. Chắc hẳn mặt chàng phải đẹp như mối
tình của chàng! Chắc hẳn chàng phải tươi trẻ như hoa xuân phong nhụy! Ôi, cảm
động làm sao sẽ là cái phút giây gặp gỡ! Ngàn năm hồ dễ đã ai quên.
...Mỗi người sống trong tâm tưởng hình ảnh tuyệt vời của người kia, và
của mối tình, tưởng tượng đến cái lúc gặp gỡ mà suýt chết ngất người vì sung
sướng. Chiếc xe tắc xi đã dừng lại trước một ngôi nhà chúng cư dơ dáy. Nàng con
gái đã ra đứng tựa cửa trông chờ. Mà nào thấy đâu bóng hình "hoàng tử của lòng
em"? Chỉ là một cụ già trông càng già hơn do bởi nỗ lực làm cho có vẻ trẻ. Cô
gái buột miệng hỏi:
- Ông kiếm ai?
- Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm nhà tiểu thư...
- Ông là ai?
- Tôi là thư sinh ở trọ chùa Bà Ðầm. Xin cô cứ thưa lại với tiểu thư như
vậy.
Cô gái òa khóc, nói trong tức tưởi:
- Không phải, không phải! Trời ôi! Chàng đã phụ tình, đã lừa dối ta!
Chàng đã si mê người khác, nên đưa ông già này đến thay! Chàng lừa dối ta! Thật
chàng khinh ta quá mức!
Nàng ôm mặt bỏ chạy một mạch vào nhà trong. Cụ thư sinh lủi thủi lê bước
trên đường về. Chàng như bừng tỉnh cơn trường mộng: hình ảnh cô tiểu thư đã chết
thật rồi, nhờ chàng vừa tai nghe mắt thấy. Vâng, nhờ thấy người con gái sống, mà
chàng chết được trong tim hình ảnh người con gái chết. Bấy lâu hồn ma vẫn sống
mãnh liệt trong lòng chàng dưới hình ảnh một cô nương hoa nhường nguyết thẹn.
Nhưng bây giờ, sau mười lăm năm chờ đợi, chàng chỉ bắt gặp một cô gái nhan sắc
tầm thường như trăm ngàn cô gái khác, nào có gì đâu?
Chàng trở về, giở lại Kinh Kim Cương ra tụng, đến câu kết:
Hết thảy pháp hữu vi
Như mộng huyễn ảo ảnh
Như sương và như chớp
Hãy quán sát như vậy.
Chàng tỉnh ngộ, thầm nhủ: "Cảm ơn nàng. Nàng đã đem lại cho ta SỰ THẬT.
Nàng đã cho ta thấy cái phi lý của tưởng tượng. Ta sẽ không còn ôm giữ một hình
ảnh nào, vì Phật đã dạy: Pháp còn phải bỏ huống chi phi pháp. Nhan sắc nàng, cái
nhan sắc mà mười lăm năm nay ta từng say đắm, đã không thực, huống chi là hình
ảnh, hoài niệm về nhan sắc ấy. Cái thực đã không thực, huống hồ là mộng tưởng
trong tâm."